Mặc kệ hắn có phải là thân vương không, trực tiếp cầm châm đâm chết hắn, hạ độc chết hắn mới là đạo lý.
Cơ Vấn Thiên bất giác rùng mình.
Thích Vy hít sâu một hơi, nén cơn lửa giận trong lòng, mới nói: “Bây giờ những việc cần giải thích rõ ràng cũng đã giải thích hết rồi, ngươi xem chúng ta có phải nên cùng tán thành đồng ý về một số việc không?”
Cơ Vấn Thiên hỏi lại nàng: “Ví dụ như?”
Thích Vy nheo đôi mắt: “Trước đó ngươi nói với hoàng thượng chuyện sắc phong thế tử, là thực sự dự định sau này lập Thích Tiểu Dương làm thế tử hay là thế nào?”
“Ngươi không muốn ư? Một khi cậu bé được lập làm thế tử, bên ngoài sẽ không có ai dám động vào nó, càng không dám tùy tiện dị nghị sự ra đời hoặc những việc khác của nó, chẳng lẽ không phải là chuyện tốt?”
Thích Vy hừ lạnh lùng: “Người bên ngoài biết nó sau này có thể sẽ kế thừa Dục Vương Phủ của ngươi, tất cả những kẻ có ác ý với ngươi đều coi nó là cái gai trong mắt.
Đối phó với ngươi không dễ dàng, đối phó với một đứa trẻ năm tuổi có thể khó đến mức nào chứ”, đến lúc đó chưa chắc có được bao nhiêu lợi ích, ngược lại còn đối diện với nguy hiểm mọi lúc.
Chuyện tốt? Rõ ràng là cái hố lửa hại chết người!
Đây chỉ là một mặt.
“Mặt khác, ngươi thực sự lập Thích Tiểu Dương làm thế tử, chẳng may sau này ngươi có người trong lòng, bỏ ta, người trong lòng của ngươi lên làm thê, đến lúc đó sự tồn tại của Thích Tiểu Dương chẳng phải rất gượng gạo sao? Đã có dì nghẻ thì sẽ có cha dượng, có thể lập thế tử, đương nhiên cũng có thể phế thế tử”, không thấy từ xưa đến nay có rất nhiều thái tử bị phế sao.
Cơ Vấn Thiên: “Ta không có suy nghĩ muốn thay một Vương Phi khác, ta cho rằng, đến hiện tại, chúng ta sống chung vẫn khá hòa hợp, không phải sao?”
Nếu có thể, đương nhiên hắn hy vọng sự hòa hợp này có thể tiếp tục duy trì, chứ không phải lại bị người khác nhét vào một nữ nhân không rõ gốc rễ một cách khó hiểu, khiến Vương Phủ của hắn chó gà không yên, thậm chí như lời nàng nói, vì để tranh quyền đoạt lợi, âm thầm ra tay với con nối dõi của hắn.
Từ mặt này, có lẽ hắn thực sự muốn nói rõ ràng một số chuyện, thậm chí lập bằng chứng, để hai bên cùng có lợi.
Hai người nhìn nhau, vô hình chung liền hiểu ý nhau, Thích Vy nhanh chóng cho người đi lấy giấy bút, cũng không nói xác nhận điều khoản với Cơ Vấn Thiên trước, đã tự soạt soạt soạt viết toàn bộ ý nguyện của của mình ra.
Tục ngữ có câu, nói thách trên trời, ngồi đất trả tiền, mặc kệ Cơ Vấn Thiên sẽ đồng ý điều khoản nào, nàng cũng phải liệt hết ra các điều khoản có lợi để bảo vệ lợi ích bản thân.
Cơ Vấn Thiên không ngăn cản, cũng rất có hứng thú với những thứ nàng viết ra.
Thích Vy vừa viết là viết đến năm tờ giấy, cộng lại mười mấy điều kiện cần Cơ Vấn Thiên cam kết.
Cơ Vấn Thiên xem một lượt những nội dung trên giấy, một số điều kiện nhỏ trong đó, ví dụ không được can thiệp việc nàng hành nghề y kiếm tiền, không được hạn chế việc nàng muốn làm hoặc ép nàng những việc nàng không muốn, hắn chỉ lướt qua một cái, chỉ có số ít điều khiến ánh mắt của hắn dừng lại đôi chút, hơn nữa trực tiếp chỉ ra nói với Thích Vy: “Nàng là Vương Phi của ta, ta bảo vệ che chở cho nàng là điều nên làm, nhưng nàng muốn bỏ đi lúc nào thì bỏ, có phải tự do quá rồi không?”
Nói cách khác, có phải hắn bị thiệt không?
Một khi nàng vỗ mông bỏ đi, chẳng phải hắn lại đối diện với việc giục thành thân lần nữa? Không phù hợp với lợi ích của hắn.
Thích Vy nói: “Ta sống ở Dục Vương Phủ cũng khá thoải mái, nếu không có tình huống đặc biệt ta sẽ không bỏ đi, nếu ta thực sự đột ngột muốn bỏ đi, chắc chắn là ngươi đã làm chuyện gì khiến ta khó mà nhẫn nhịn, khiến ta không ở lại được nữa”.
Cơ Vấn Thiên lắc đầu: “Phải có thời hạn, ít nhất nàng phải ở Dục Vương Phủ năm năm”, thời gian năm năm có thể thay đổi rất nhiều chuyện, ai biết năm năm sau, nàng còn có suy nghĩ muốn bỏ đi hay không?
Ai mà không biết tính toán ảo tưởng chứ?
“Năm năm? Quá lâu rồi đấy”, Thích Vy cau mày,
Cơ Vấn Thiên thản nhiên tiếp tục chỉ vào điều kiện khác ‘một khi có người trong lòng, con trai đi cùng nàng’: “Chỉ cần nàng không làm chuyện tổn hại đến lợi ích của Dục Vương Phủ, nàng có thể ngồi vững trên vị trí Dục Vương Phi, ta không giống như tông thất khác, cho rằng nhiều con nối dõi thì càng tốt, Cẩm Dương rất thông minh, lại là con trai, một người là đủ kế thừa mọi thứ của ta, ta không có nhu cầu quá lớn với chuyện nam nữ, cũng không cho rằng hơn hai mươi năm đầu cũng không có một người nào, mấy chục năm sau sẽ xuất hiện, nàng không cần lo lắng sau này sẽ có nữ nhân khác bạc đãi nó”, nếu có, thì chắc chắn là nàng đã làm chuyện không nên làm gây nên cục diện như vậy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...