Thích Vy dù sao cũng là nữ nhân, hoàng thượng có chuyện gì cũng không tiện nói chuyện với nàng, hơn nữa người tứ hôn chính là thái hậu, mà quan hệ giữa Thích Vy và thái hậu vẫn như cũ chưa thể xác định.
Cho nên những chuyện còn lại thì đợi đến khi bọn họ vào ngự hoa viên để hoàng hậu xử lý đi.
“Tiếp theo các ngươi định đến thỉnh an thái hậu đúng không?”, Cơ Vô Dạ hỏi.
Cơ Vấn Thiên ừ một tiếng.
Cơ Vô Dạ ôn hòa nói với Thích Vy: “Thái hậu có thể sẽ nói vài lời khó nghe, đệ muội không cần để ý đâu”.
Thích Vy cảm thấy rất thú vị, hai huynh đệ đều nói giống nhau, xem thái độ của bọn họ thì hình như đều có quan hệ không tốt với thái hậu, cho nên có phải nàng cũng có thể to gan lớn mật phỏng đoán, thái hậu phải chăng không phải mẹ ruột của bọn họ?
Thích Vy lúc trước dường như không biết gì về chuyện này cho nên trong đầu cũng không nảy sinh quan điểm gì, chỉ có điều nàng đã xem qua không ít kịch bản có tình huống tương tự cho nên vẫn có thể phỏng đoán được chút ít.
Thích Vy cười nói: “Thái hậu là trưởng bối, thân làm tiểu bối có phải chịu giáo huấn hay khiển trách cũng không sao”.
Cơ Vấn Thiên và Thích Tiểu Dương ngay lập tức dùng ánh mắt hoài nghi nhìn về phía nàng, hiển nhiên không tin lời nàng nói chút nào.
Thích Vy vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, dù sao cho dù nàng có nghe khiển trách thì cũng chỉ nghe tai nọ lọt qua tai kia, chỉ cần mình không nghiêm túc thì chuyện gì cũng qua, mà đây cũng chẳng phải là chuyện nàng phải thường xuyên đối mặt.
Lúc này nàng rất mừng vì trong Dục vương phủ không có bà bà như Thích Từ Thị đè nặng trên đầu, nếu không nàng cũng không đảm bảo mình có thể an phận làm Dục vương phi của mình.
An Bình cung.
“Nhi thần tham kiến mẫu hậu, nhi tức thỉnh an mẫu hậu”, Cơ Vấn Thiên và Thích Vy đồng thời cung kính hành lễ với vị thái hậu có khí chất ung dung đẹp đẽ, sắc mặt thanh nhã lãnh đạm.
Thích Cẩm Dương thì không giải thích được tại sao đối với thái hậu lần đầu tiên gặp mặt mà cậu bé đã nảy sinh cảm giác không thích, theo bản năng không muốn gọi hoàng tổ mẫu, cho nên chỉ cúi đầu hành lễ mà không lên tiếng.
Sắc mặt thái hậu không chút thay đổi nhìn bọn họ, một lúc lâu sau cũng không bảo bọn họ miễn lễ, nhưng Cơ Vấn Thiên đã trực tiếp kéo Thích Vy đứng dậy.
Thấy vậy, thái hậu cau mày dữ dội, bà ta vẫn luôn chán ghét thái độ không tôn trọng của Cơ Vấn Thiên, thái độ không lúc nào thay đổi.
Mà hôm nay lại thêm một tiểu tử Thích Cẩm Dương lần đầu tiên gặp bà ta cũng không biết mở miệng thỉnh an, hơn nữa trông còn giống y đúc Cơ Vấn Thiên, điều này khiến cho bà ta cực kỳ không hài lòng.
Bà ta cũng không có ý định giả vờ giả vịt, ngay lập tức chất vấn: “Về kinh đã nửa tháng rồi mà không biết chủ động tiến cung thỉnh an, Dục vương phi cũng kiêu ngạo quá rồi đó”.
Nàng còn chưa kịp mở miệng trả lời thì ánh mắt sắc bén đầy ác ý đã rơi vào người Thích Cẩm Dương, ánh mắt đó không hề tương xứng với gương mặt thanh nhã xinh đẹp của bà ta: “Đây là người thừa kế của Vấn Thiên sao? Nhìn thấy ai gia mà không biết mở miệng thỉnh an, là do Dục vương phi dạy như vậy sao?”
Thích Vy đang định nói thì đã thấy Cơ Vấn Thiên nói trước: “Không cho vương phi vào cung thỉnh an chẳng lẽ không phải là ý tứ của mẫu hậu sao? Chẳng lẽ trong cung có người truyền sai ý chỉ? Nếu vậy thì phải điều tra cho rõ xem là kẻ nào có lá gan lớn như vậy, dám lừa trên gạt dưới, giả truyền ý chỉ!”, trong khi nói, ánh mắt của hắn dường như quét về phía Tô ma ma, người đang ở bên cạnh thái hậu.
Mỗi khi thái hậu muốn truyền ý chỉ thì Tô ma ma đều sẽ là người truyền lại.
Nếu như có người giả truyền ý chỉ thì kẻ hiềm nghi lớn nhất chính là Tô ma ma.
Sau khi nghe ra được ám chỉ của Dục vương, sắc mặt Tô ma ma hơi tái nhợt, bà ta theo bản năng liếc nhìn thái hậu, trong mắt thái hậu nhanh chóng hiện lên một tia tức giận, nhưng sau khi nhớ tới tính khí của Cơ Vấn Thiên, bà ta chỉ có thể nén giận quay lại tiếp tục làm khó dễ Thích Vy.
Bà ta không thể làm gì Cơ Vấn Thiên, chẳng lẽ còn không thể làm gì một đứa con gái của Thích gia sao?
“Dục vương phi, ngươi biết tội chưa?”
Thích Vy khó hiểu hỏi: “Dám hỏi thái hậu nương nương nhi tức có tội gì?”
Thái hậu nói: “Ngươi rõ ràng đã sớm sinh ra người thừa kế cho Dục vương, sao lại giấu giếm không báo?”
Thích Vy tỏ ra bất đắc dĩ nói: “Không có ai nói cho nhi tức biết sinh con liền phải thông cáo rộng rãi”.
Khua chiêng gióng trống làm gì? Chẳng lẽ khắp chốn đều phải ăn mừng hay sao?
Thái hậu càng thêm tức giận, chuyện này còn cần phải có người chỉ dạy sao? Sinh ra người thừa kế cho hoàng tộc thì tất nhiên phải báo cáo lại, không muốn đề tên vào gia phả hoàng thất sao?
“Dục vương thế tử năm nay đã năm tuổi mà còn chưa được đề tên vào gia phả hoàng thất, đây còn không phải là tội giấu giếm không báo sao!”.
Truyện Nữ Cường
Thích Vy thở dài: “Nếu thái hậu đã nói như vậy, vậy thì là lỗi của nhi tức rồi”.
Dù sao nhận lỗi cũng không mất đi miếng thịt nào..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...