Đối với những tần phi trong hậu cung, loại chuyện thế này không hề quan trọng gì, điều khiến người ta cảm thấy thú vị là trước đây Thích Cấm Nhã cãi nhau với người khác, dẫu sao cũng có người đứng ra nói vài lời giúp nàng ta nhưng giờ nàng ta lại cãi nhau ầm ĩ với Tạ Vân Uyển luôn đứng về phía nàng ta, nghe đồn là cạch mặt nhau rồi, chuyện này khiến mấy người hóng chuyện buồn cười vô cùng.
Có một đồng minh duy nhất mà cũng không biết quý trọng, sau này Thích Cẩm Nhã hoàn toàn một thân một mình trong cung.
Không ít người vừa chế giễu vừa khó hiểu, chẳng rõ rốt cuộc Thích cầm Nhã nghĩ gì mà có thế vụng về tới mức chẳng hiếu những đạo lý dề hiếu kia? Hay là nàng ta có tuyệt chiêu nào đó để lật mình mà họ không biết?
“… Nàng ta còn có tuyệt chiêu gì? Đơn giản là dựa thế Hộ Bộ Thượng Thư và Tạ gia thôi”, Vệ quý phi lười biếng nằm dài trên ghế quý phỉ, gương mặt xinh đẹp tỏ vẻ giều cợt: “Ngay cả Uyến mỹ nhân cũng không chịu nổi nàng ta, e rằng Tạ gia cũng không thể dựa vào”.
Về phần Thích gia, dạo này số rắc rối ập tới còn chưa đủ nhiều sao? Nếu Thích Cẩm Nhã thật sự gây ra hoạ gì cho trong nhà, có lẽ Thích Thượng thư sẽ phát điên luôn.
Xét từ thế hệ này trở xuống của Thích gia, người thật sự có năng lực chỉ có một Dục Vương phi hoàn toàn không được coi trọng trước khi xuất giá mà thôi, ha ha, đúng là thú vị!
“Mấy lần trước, Uyến mỹ nhân nhiều lần giúp Thích Cẩm Nhã mà nàng ta chẳng hề biết ơn, trái lại còn oán hận, đúng là đáng thương.
Cãi nhau với em họ, chắc Uyến mỹ nhân cũng khó chịu, Hồng Thường, ngươi tới nhà kho của chúng ta lấy hai món trang sức đẹp một chút rồi đưa tới cho Uyển mỹ nhân ờ cung Nghỉ Xuản đi, còn có Tuyết mỹ nhân… Lam Y, ngươi dẫn người tới phòng bếp lấy hai khay bánh Tô Mai, đưa đi rồi nói là bổn cung mời nàng nếm thử, khỏng cần nói them gì khác”.
Hai đại cung nữ liếc nhìn nhau, đã hiểu ý chủ tử.
Nhã mỹ nhân hiện tại vốn đã có tình thế khá xấu hổ trong cung, nếu biết Quý phi ban thưởng cho kẻ thù và chị họ của mình thì chẳng phải mâu thuẫn sẽ trở nên gay gắt sao? Đến lúc đó, trò hay gì xảy ra cũng sẽ mang tới niềm vui cho chủ tử các nàng.
Hai người nhận lệnh nhanh chóng chuẩn bị tốt, với cấp bậc của mấy Mỹ nhân, họ không cần đích thân ra mặt, phái cung nữ khác đưa tới cung Nghi Xuân và cung Thục Nhàn cho bên kia là được.
Vì điểm tâm cần làm liền tặng liền cho nóng nên cung nữ Ngưng Nguyệt đưa trang sức đã được chuẩn bị sẵn tới cung Nghi Xuân trước, khoảng một phút sau, Ngưng Lộ mới bưng bánh Tô Mai tới cung Thục Nhàn.
Nói ra thì đúng là trùng hợp, vừa đi được nửa đường thì lại gặp phải tiểu cung nữ bên cạnh Tuyết mỹ nhân được phái ra ngoài làm việc cho chủ tử.
“Đúng là trùng hợp quá, ta đang định đi tới chỗ Tuyết mỹ nhân đây!“, Ngưng Lộ cười với tiểu cung nữ còn nhỏ tuổi kia, đưa điểm tâm trong tay sang: “Đây là bánh Tô Mai do Quý phi nương nương ban thưởng cho Tuyết mỹ nhân, trong cả hậu cung này, trừ Hoàng hậu, chỉ có phòng bếp của Quý phi nương nương mới làm ra được bánh Tô Mai ngon nhất”.
Tiểu cung nữ tên Lục Hoàn, vừa nghe nói là bánh Tô Mai từ phòng bếp nhỏ trong cung Lệ Hoa thì mừng rỡ: “Quý phi nương nương ban cho sao ạ? Tốt quá, muội đã nghe nói bánh Tô Mai bên Quý phi rất ngon từ lâu rồi, ai ngờ hôm nay Tuyết mỹ nhân nhà muội lại có cơ hội nếm thử.
Khi trở về muội sẽ báo lại, Mỹ nhân chắc chắn rất vui vẻ, phiền Ngưng Lộ tỷ tỷ quá, vừa hay gặp mặt, không bằng để muội đưa điểm tâm về cho Tuyết mỹ nhân luôn nhé”.
Nói xong, nàng ta vươn tay định lấy đi hộp.
“Chờ đã!”, Ngưng Lộ né tránh một chút mới cười nói: “Vẩn nên đế ta tự mang sang, Quý phi còn vài lời cần nhắn nhủ cho Tuyết mỹ nhân!”
“Vậy cũng được!“, Lục Hoàn gật đầu tỏ vẻ đã hiếu, không nói gì thêm: “Cùng đi thôi!“
Ngưng Lộ kinh ngạc hỏi: “Chẳng phải ngươi cần đi làm việc cho Tuyết mỹ nhân à?”
Lục Hoàn xua tay: “Chỉ chút chuyện vặt thỏi, khỏng cần gấp, Quý phi nương nương ban thưởng quan trọng hơn“.
Nếu đối phương đã nói vậy, Ngưng Lộ cũng khỏng khuyên bảo thêm, hai người cùng đi tới cung Thục Nhàn, vừa đi vừa tám vài drama trong hậu cung, có chuyện liên quan tới tần phi hậu cung, có mâu thuẫn hay tin đồn về cung nhân, Ngưng Lộ là cung nữ trong cung Lệ Hoa, tính cách thân thiện, không làm giá, hai người cười nói, không khí không tệ.
Có điều khi còn một đoạn ngắn, Ngưng Lộ nhíu mày.
Lục Hoàn ân cần: “Ngưng Lộ tỷ tỷ, sao thế?”
Một tay Ngưng Lộ ôm lấy bụng, trên mặt tỏ ra đau đớn: “Ta không sao… không được rồi, sao tự dưng đau bụng quá!”
Lục Hoàn nóng nảy: “Chẳng lẽ ăn trúng đồ thỉu, giờ làm sao đây?”
Ngưng Lộ đau tới mức mặt nhăn tít lại, kèm theo là phản ứng sinh lý không thế khống chế khiến nàng ta phải đỏ mặt: “Không, không có gì, ta đi nhà xí một chút là ốn thôi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...