Đại trưởng công chúa đè ép lửa giận nói: “Ngươi đã muốn nghỉ thì sao còn đụng vào Vân Phỉ! Dám nói mình vô tội nữa sao?”
Thích Cẩm Tông tức quá bật cười, há miệng định giải thích nhưng rồi lại cảm thấy giờ có nói gì cũng không có sức thuyết phục.
Thật ra lúc ấy hắn ta cũng không rõ người vào phòng là ai, trong phòng không thắp đèn, thêm nữa, khi đó không chỉ cồn ảnh hưởng thần trí mà cổ họng hắn ta cũng chợt có chút khô nóng.
Trong đám đông, có ai đó còn e sợ thiên hạ không loạn mà lẩm bẩm: “Mỹ nhân thơm tho mềm mại tự động tới dâng hiến đương nhiên là không cần lãng phí.
Trong các nhà, đâu phải không có loại tỳ nữ muốn bò lên giường chủ tử, chắc hắn ta đã quá quen với việc này
“!”, Thích Cẩm Tông lập tức tỏ ra xấu hổ và quần bách, hiển nhiên đã bị đoán trúng tim đen.
Mấy tiểu thiếp của hắn ta trong Thích gia có ai mà không phải nha hoàn thông phòng, nếu không thì cũng là tỳ nữ muốn trèo cao nên leo lên giường.
Người được hắn ta thích thì nâng lên làm thiếp, không thích thì tiếp tục cho làm tỳ nữ, thỉnh thoảng lại lôi lên giường đế Ú ấm.
Thói quen nên dù lúc Trầm Vân Phỉ xuất hiện, hắn ta cảm thấy có gì đó không đúng nhưng ôm tâm lý dù sao bản thân cũng không lỗ lã gì, hắn ta “ăn” luôn.
Không khí trong sân nhất thời trở nên sượng sùng.
Chuyện này thì khó mà nói là Thích Cấm Tông sai hoàn toàn, dẫu sao, ở nhà mọi người đều khá lơi lỏng đối với chuyện tương tự, chỉ là lần này xui xẻo đụng trúng người có xuất thân cao -Trầm Vân Phỉ nên mới ầm ĩ như thế.
Phu nhân Tĩnh An Hầu quay đầu hung dữ trừng người mới mở miệng, cảnh cáo hắn ta không được lắm lời.
Tinh hình này thì đừng có làm loạn nữa, còn ngại hiện tại chưa đủ rối sao.
Người bị Hầu phu nhân đối xử không chút nể nàng như thế tất nhiên chính là con trai “cưng” Trần Quý Dương.
Hứng chịu ánh mắt cảnh cáo của mẫu thân, Trần Quý Dương nhún vai không nói thêm gì nữa.
Đại trướng công chúa và Trầm Vân Phỉ tỏ ra bối rối, đặc biệt là khi nàng ta bị mọi người so với tiện tỳ bò lên giường chủ nhân.
Trầm Vân Phỉ luôn ngạo mạn vì xuất thân của mình càng cảm thấy nhục nhã và ấm ức, thậm chí có lúc nàng ta chỉ hận không thể tiến lên giết quách Thích Cẩm Tông cho xong mọi chuyện.
Tiếc rằng Thích Cấm Tông là con trai cả nhà họ Thích, còn là quan ngũ phẩm trong triều, không phải là người mà nàng ta muốn xử sao thì xử.
Thích Bá Hàn càng thêm rõ ràng, sau khi chuyện xảy ra, con trai mình không phải là bên chịu hoàn toàn lỗi lầm nên cũng dần bình tĩnh, không còn căng thẳng như khi nãy.
Dù sao, đến cuối cùng, để xử lý chuyện này, cùng lẳm là để Thích Cấm Tông cưới Trầm Vân Phỉ, nếu có một cô con dâu xuất thân từ phủ Đại trưởng công chúa, Thích gia cũng không chịu thiệt.
Lúc này, Định Viên Hầu Lục Bắc Thần chợt nói một câu: “Mùi hương trong phòng có chút không đúng!”
Hả? Mọi người nhìn nhau, mùi không đúng? Mùi sau khi quan hệ thì tất nhiên là không “đúng” rồi, Định Viễn Hầu còn cố tình nói ra làm chi?
Lục Bắc Thần nhận thấy họ hiểu nhầm ý mình thì nói tiếp: “Ý ta là mùi của huân hương bên trong không đúng”.
Lúc này mọi người mới kịp phản ứng, cố chịu đựng sự xấu hổ mà ngửi thử, người của Thái Y Viện nhanh chóng ồ lên: “Hình như huân hương này có tác dụng trợ hứng”.
Câu nói này đã được diễn đạt khá uyển chuyển rồi, nhưng người trưởng thành sao có thế không biết đã xảy ra chuyện gì, huân hương trợ hứng không phải là mùi hương kích d*c à!
Đại trưởng công chúa và Tạ An Như cùng vào trước đó biến sắc, nghe người Thái Y Viện nói tiếp “Mùi đã tan hơn nữa, không có tác dụng gì nữa” thì mới toát mồ hôi lạnh.
Nếu tác dụng còn, trưởng bối như họ “dính chưởng”, làm ra hành động thất lễ gì đó, thế thì sau này không còn mặt mũi ra cửa gặp người mất.
Tạ An Như nhanh chóng hoàn hồn, vô thức biện hộ cho con trai: “Cẩm Tông vô lễ với Trầm cô nương là do huân hương chết tiệt kia, bằng không sao con ta lại làm ra việc hoang đường như thế! Nhất định phải điều tra rõ ràng, rốt cuộc kẻ nào muốn hại con ta”.
Trần Quý Dương nhếch mép, hãm hại cái cù lôi, con bà rõ ràng được hời mà!
Nhưng có câu Tạ An Như không nói sai, chuyện hôm nay phải điều tra rõ ràng, nếu không, dù là Thích gia hay phủ Đại trưởng công chúa, chẳng ai chịu để yên cho chủ nhân là Cơ Vấn Thiên đâu.
Cơ Vấn Thiên im lặng nhìn cả đám người ồn ào nãy giờ trầm giọng nói: “Tra! Huân hương do kẻ nào chuẩn bị, vì sao hai người lại “trùng hợp” tới đây cùng lúc, phải điều tra cặn kẽ những kẻ có liên quan!”
“Đợi đã!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...