“Hơn nữa, cảm thấy thật không công bằng khi Giang Mộc Hàn chỉ nhờ cái danh đích tử mà có thể có được tất cả sao? Ha ha, vốn dĩ người ta là con của vợ cả mà, danh chính ngôn thuận, vậy có gì mà không công bằng chứ? Bất kể hắn ta có năng lực hay không thì hắn ta vãn là người thừa kế đầu tiên của Giang gia, điều này là không thể bàn cãi, Giang Mộc Lâm chẳng qua chỉ là muốn cho bản thân một lý do động thủ chính đáng mà thôi!”
Cơ Tiểu Dương nói: “Cho dù là đại công tử của Giang gia thật sự xảy ra chuyện, thì chẳng phải nhà họ Giang vẫn còn có Thân Thần sao? Thần Thần cũng là đích tử, mặc dù vần còn nhỏ, nhưng rồi cũng có ngày trưởng thành thôi!”
Thích Vy tỏ vẻ đồng ý.
Tuổi tác của Giang Ninh Viễn cũng chẳng phải quá cao, vừa bước sang tuổi trung niên, tiếp tục ngồi ớ chức vị Lại Bộ Thượng Thư chín, mười năm nữa cũng không thành vấn đề, mười năm sau, Giang Mộc Thần không phải đã trưởng thành rồi à.
Thế cho nên, quả thật Giang Mộc Lâm cũng hơi tự tin quá mức nên coi đó là điều đương nhiên rồi, hẳn ta ngấm ngầm mưu tính hại Giang Mộc Hàn, suy cho cùng cũng là do bản thân hắn ta vẫn luôn mang lòng ác ý đối với huynh trưởng.
“Nếu nói như vậy, Thích Cẩm Vinh và Tạ Vân Hải cũng bị Giang Mộc Lâm lợi dụng sao?”, Thích Vy hỏi.
Cơ Vấn Thiên nói: “Hai người họ đã có mâu thuẫn với Giang Mộc Hàn từ lâu rồi, bản tính lại bốc đồng, dễ bị người ta dắt mũi, vừa lúc bị Giang Mộc Lâm lợi dụng”.
“Cho dù là vậy thì chính xác vẫn là Thích Cẩm Vinh ra tay giết người, Giang gia chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn ta!”
Chỉ là không biết Giang Mộc Hàn sẽ trút giận theo cách thức nào mà thôi.
Mặt khác, những việc liên quan đến huynh đệ tương tàn, đối với Giang Ninh Viễn, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, cũng không biết cuối cùng phải giải quyết thế nào.
Cuộc đối thoại này của Thích Vy và Cơ Vấn Thiên chủ yếu liên quan đến vấn đề tranh chấp gia sản của con vợ cả, không biết vì sao ngày hôm sau lại bị truyền ra ngoài, khiến rất nhiều người trong thế gia quyền quý phải suy ngẫm.
Trước đây, rất ít người xem xét vấn đề từ góc độ này, phần lớn trong tiềm thức của họ, họ sẽ cho là con trai kế thừa sản nghiệp của cha mẹ, tranh giành tài sản của gia đình là điều đương nhiên.
Nhưng trên thực tế, dù cho những người sinh ra là con của vợ lẽ chủ động giành lấy phần tài sản mà họ đang được nhận khá là ít, nhưng không ai quy định, họ không thể tranh giành một phần sản nghiệp sau khi đã được chia, đến lúc đó, nếu như con do vợ cả sinh ra vẫn định cướp đoạt luôn thứ của con vợ lẽ, vậy thì việc đấu tranh giành lại không phải là chuyện danh chính ngôn thuận sao.
Tuy nhiên, đó cũng chỉ là những cảm xúc và suy ngẫm của người ngoài cuộc, trong chuyện này người thật sự cảm thấy suy sụp nhất, khó có thể chấp nhận nhất vẫn chính là Giang phu nhân.
Bà ấy tự hỏi bản thân, từ trước tới nay chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với Giang Mộc Lâm, cho dù không thể đối xử công bằng như đối với con trai, con gái do mình đích thân sinh ra.
Đoán chừng hầu hết mọi người đều không làm được, nhưng ít ra bà ta cũng không hề có ý nghĩ chèn ép hắn ta, nếu không phải vậy, Giang Mộc Lâm cũng chẳng có cơ hội để phát huy tài năng của mình, phô bày cho người ngoài biết được.
Về điểm này có thể nhìn sang Thích Vy ở Thích gia để tham khảo cụ thế hơn.
Không có mẫu thân che chở, dù cho là con vợ cả cũng có thế ở thành kẻ vô hình thừa thãi, bị con gái của mẹ kế mặc sức ức hiếp, huống chi ngươi vốn dĩ là con của vợ lẽ chứ?
Giang Mộc Lâm dù là con vợ lẽ nhưng công danh lại cao hơn người huynh trướng là Giang Mộc Hàn, hơn nữa hắn ta lại còn có chức quan, mặc dù không cao nhưng chỉ cần hắn ta chuyên tâm làm việc tới nơi tới chốn, từng bước từng bước leo lên, rồi cũng sẽ có một ngày có thể vượt trội hơn người.
Theo Giang phu nhân, dù là con vợ lẽ hay con vợ cả thì đều mang họ Giang, vinh dự mà các con cháu nhà họ Giang có được đều sẽ trớ thành vinh dự của cả nhà họ Giang, chỉ cần không có dã tâm tham vọng tranh giành phần tài sản thuộc về người khác thì mặc cho Giang Mộc Lâm có phát triển nổi bật thế nào, bà ta cũng sẽ không làm gì cả.
Nhưng Giang Mộc Lâm đã báo đáp Giang phu nhân như thế nào?
Khi còn ô trong nhà họ Giang, hắn ta chưa bao giờ bộc lộ tham vọng của mình, ngoài mặt tôn trọng bề trên, vô cùng yêu quý huynh trưởng, yêu quý Giang Mộc Thần, nhưng sau lưng, hắn ta lại có thể bày mưu tính kế khiến Giang Mộc Hàn bị người ta chém thành tàn phế!
Đây chẳng phải là đã nuôi ong tay áo sao!
Mưu mô thâm độc, thủ đoạn tàn nhẫn này của hắn ta khiến Giang phu nhân vừa hận vừa cảm thấy rùng mình ớn lạnh.
Về phía Giang Ninh Viễn, kẻ bày mưu tính kế con cả mình lại chính là đứa con thứ, hổ dữ còn chẳng ăn thịt con, dù ông ta có tức giận đến đâu, cũng sao có thế giết chết người được? Nhất là trong tình hình Giang Mộc Hàn đã có khả năng hồi phục được hơn một nửa?
Trải qua nhiều ngày náo loạn nội bộ của Giang gia, sau khi tự mình đấu tranh nội tâm, cuối cùng trong lòng Giang Ninh Viễn cũng đưa ra được quyết định..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...