Vương Phi Thiên Tài Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia


Chạng vạng tối, Cơ Vấn Thiên quay về phủ, lập tức có người đến bẩm báo mọi chuyện xảy ra ở Vương phủ cho hắn, trong đó chuyện đáng để nói nhất chính là Thích Vy trừng phạt các thị thiếp hậu viện thế nào.

Lúc báo cáo con số Thích Vy tính ra với mấy thị thiếp thì Cơ Vấn Thiên bất giác nhíu mày.

Không nói thì đúng là không phát hiện, trước kia, hắn không kiên nhẫn nhớ những chuyện vặt vãnh này, nên không biết hóa ra mấy người phụ nữ kia bất giác đã tiêu nhiều bạc của hắn như vậy.

Vương phi của hắn có một câu khiến hắn rất đồng ý.

Dục Vương phủ của hắn không nuôi người lười biếng, hắn không muốn đụng vào mấy nữ nhân không biết có ai đứng sau lưng kia, nếu đã để bọn họ ở lại phủ thì cũng phải phát huy giá trị còn lại của bọn họ.

Về chuyện này, Vương phi của hắn đúng là làm không tệ.

“Trồng dược liệu sao… A, cách này rất mới lạ!”, Cơ Vấn Thiên mỉm cười.


Hắn phát hiện vị Vương phi này không lúc nào là không tạo bất ngờ cho hắn, đầu tiên là “tặng” hắn một cậu con trai, lần này lại giúp hắn chỉnh đốn hậu viện: “Vương phi “hiền huệ” như vậy, đúng thật là phải cảm tạ Thái hậu đã tứ hôn rồi”.

Miệng thì nói như vậy, nhưng khi nhắc đến “Thái hậu” thì ánh mắt Cơ Vấn Thiên lại toát ra tia lạnh lùng không che giấu được.

Cơ Vấn Thiên nói với Cổ quản gia, chuyện chấn chỉnh thị thiếp giao hết toàn quyền cho Vương phi xử lý, không nghe lời thì cứ nói với bọn họ rằng ai đến từ đâu thì cút về chỗ đó, Dục Vương phủ hắn không nuôi nổi mấy “tổ tông” không rõ ràng như vậy.

Buổi tối, Cơ Vấn Thiên vẫn ngủ lại trong phòng Thích Vy.

Vào cửa, hắn không quan tâm tới đống mô hình cơ thể người, cởi áo khoác ngoài, thay đồ ngủ rồi lên giường, đắp chăn, động tác thuần thục tựa như trước giờ hắn vẫn luôn cùng giường chung gối với Thích Vy vậy, căn bản không có khoảng cách năm năm xa cách trước đó.

Mệt mỏi cả buổi chiều, Thích Vy đã tiêu tốn không ít sức lực chỉ trừng mắt một cái, không buồn nói chuyện với Cơ Vấn Thiên, nàng xem như không thấy, tiếp tục tự mình ngủ.

Hôm sau, trời trong nắng ấm như cũ, bầu trời trong xanh thoáng đãng.

Ừ, thời tiết tốt hợp để lao động!
Hôm qua, mấy thị thiếp chỉ làm việc vào buổi chiều, sáng hôm nay vừa ăn sáng xong người nào người nấy đều bị kéo đến hoa viên phía sau.

Nhóm thị thiếp do Hồng Nhụy đứng đầu nhìn vườn dược vẫn còn một đống việc chưa hoàn thành thì toát ra sự tuyệt vọng!
Cỡ này thì phải làm đến năm nào tháng nào đây!
Sáng nay lúc thức dậy, bọn họ phát hiện tay mỏi, eo nhức, cả người đau đớn, ôm trọn combo di chứng làm việc nửa ngày hôm qua.

Sống lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên bọn họ làm việc cực nhọc như vậy, chịu khổ như thế!
Thích Vy: Chỉ trồng dược liệu mà thôi, hai mươi người cùng trồng chưa được nửa vườn, các người còn ấm ức nỗi gì?
Có mấy thị thiếp không nhịn được mà giơ tay xin cho mình nghỉ ngơi mấy ngày để thân thể bớt đau nhức, Thích Vy lại nói: “Càng đau thì càng nên làm nhiều, làm nhiều thì quen thôi”.


Mấy thị thiếp nổi điên trong lòng: Ai muốn quen cái việc này chứ!
Bọn họ là mấy cô nương xinh đẹp được người ta cơm bưng nước rót, hầu hạ mặc quần áo mỗi ngày, nhiệm vụ duy nhất là đẹp, ai muốn làm nha hoàn xử lý việc nặng nhọc chứ!
Thích Vy: A, nhiệm vụ xinh đẹp như hoa chỉ cần mình ta là đủ rồi.

“Được rồi, thời gian có hạn, mau làm việc đi!
Thích Vy hôm nay vẫn như địa chủ ác bá “Hoàng Thế Nhân”.

Hôm qua, Thích Cẩm Dương đi dạo kinh thành, cũng chỉ mới đi dạo qua một phần nhỏ, hôm nay ăn cơm xong thì cậu đi theo Cơ Vấn Thiên ra cửa, Cơ Vấn Thiên đi xử lý công vụ, còn nhóc chỉ đơn thuần là đi chơi khắp nơi, thuận tiện cũng giúp mẫu thân cậu tìm thêm dê béo tiềm năng.

Ba người miễn cưỡng cũng xem như việc ai nấy làm, không ai nhàn rỗi.

Cứ vậy bị giày vò ba ngày liên tục, mấy thị thiếp hậu viện Dục Vương phủ thực sự mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần.

Trong thời gian đó, không phải không có người làm ầm ĩ, đám người này cũng chẳng phải kẻ ngây ngô không biết mùi đời nên dạy dỗ một, hai lần thôi cũng chưa thể có kết quả tốt, chiều hôm sau đã có người lấy cớ bị bệnh để trốn việc.

Thích Vy đến xem bệnh, ha, sắc mặt hồng hào, mạch ổn định, còn bệnh gì nữa? Giả vờ mà cũng không diễn đạt bằng Thích Tiểu Dương mỗi khi lười biếng không muốn học thuộc bốn trăm vị thuốc! Lừa ai chứ!

Bệnh thật thì lúc sáng ngươi ăn ít lại đi, còn hốc nhiều hơn ai hết, khẩu vị tốt như vậy, chắc là bị bệnh tham ăn à?
Thích Vy đôi ba câu đã vạch trần đối phương.

Kết quả thị thiếp này cũng nhanh nhẹ, bệnh nhẹ bị vạch trần thì bắt đầu ai da, ai da ôm ngực nói: “Tim đau?”
Ha ha, nàng cũng không phải đàn ông thấy nữ sắc là đi không nổi đâu nhé, đau tim đúng không? Thích Vy lập tức mở túi kim châm mang bên người, kim dài nhất là bảy tấc, muốn thử không?
Thị thiếp: “…”.

Nàng ta lập tức hết bệnh ngay, mang theo ánh mắt bừng lửa giận đi đến hoa viên phía sau làm việc.

Tư thế hừng hực khí thế chỉ hận không thể treo cái biển trên người “Ta thích lao động! Lao động khiến ta vui vẻ!” mà thôi.

Hơn nữa, không biết là có mục đích gì mà ngày nào trước khi đi ngủ, Cơ Vấn Thiên đều cố ý báo lại với nàng, hôm nay là nha hoàn của ai đến chủ viện báo tin, muốn tìm hắn chủ trì công đạo, đây là muốn kể công với nàng hay gì?
Thích Vy cũng không quan tâm hắn nghĩ gì, âm thầm nhớ mấy cái tên đó, hôm sau nàng lại rất hẹp hòi tăng gấp đôi công việc cho những người này..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui