“Hả?”, người nhà họ Tô sửng sốt, Tô phu nhân lại càng thêm lo lắng: “Nếu Vương Phi không có cách nào thì chẳng lẽ con ta chỉ có thể tiếp tục hôn mê như vậy sao, lỡ như có một ngày…”
“Cho dù bà có nói như vậy thì bản vương phi cũng không thể nghiên cứu ra phương pháp trị liệu ngay được, dù sao cũng phải tốn một chút thời gian”, Thích Vy không phải cố ý đùa giỡn bọn họ, ngược lại sau khi xác định Tô Bạch Huy trúng cổ thì nàng chẳng những không hề quan tâm đến chuyện Tô gia ép buộc nàng nữa mà còn hạ quyết tâm vật thí nghiệm này nhất định phải do mình xử lý, ai cũng đừng hòng tranh đoạt VỚI nàng!
“Thay vì lãng phí thời gian với bản vương phi, chi bằng các người đi điều tra gần đây Tô Bạch Huy đã trêu chọc phải người nào, tốt nhất là phải tìm ra được người hạ cổ”, nói xong nàng liền chuẩn bị rời đi bởi vì nàng còn vội trở về nghiên cứu cổ độc một chút.
Người nhà họ Tô thấy nàng muốn rời đi thì lại càng khẩn trương, Tô phu nhân vội vàng hỏi: “Vương Phi không kê chút thuốc cho Huy nhi, hay là nghĩ biện pháp giúp nó tỉnh lại sao?”
Cứ như vậy mà rời đi?
Thích Vy liếc nhìn Tô phu nhân một cái, nói: “Nếu đã xác định không phải bị bệnh thì tất nhiên không thể dùng thuốc tùy tiện, lỡ như uống thuốc bậy xảy ra vấn đề thì ai chịu trách nhiệm?”
Tô phu nhân thiếu chút nữa đã buột miệng nói ra câu “Đương nhiên là cô chịu trách nhiệm”, nhưng đứng trước ánh mẳt của Thích Vy thì lại cảm thấy có chút xấu hổ nên đành ngậm miệng lại.
Thích Vy nói: “Yên tâm, trạng thái thân thể hiện tại của hắn ta cũng xem như không tệ, trong thời gian ngắn sẽ không xảy ra vấn đề gì, nhưng nếu như tùy tiện đánh thức hắn ta để cho người hạ cổ phát hiện thì nói không chừng sẽ kẻ đó sẽ ra tay tàn độc hơn, chắc các người cũng biết hậu quả của việc đả thảo kinh xà, cho nên trước khi bẳt được người hạ cổ thì tốt nhất các người nên giấu tin tức đi”.
Người nhà họ Tô nghe thấy lời này cũng có đạo lý cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Thích Vy mang theo người của nàng vội vàng rời đi, sau đó ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, bầu không khí phút chốc lại chìm vào thê lương.
Vừa về tới cổng Vương phủ thì Thích Vy đã chạy ngay vào thư phòng nhỏ chuyên dùng làm y viện của nàng để lục lọi y thư.
Nàng nhớ rõ lúc trước có một quyển sách nào đó mà nàng đã từng đọc qua có ghi chép về cổ độc thời đại này, chỉ là lúc ấy trong tay nàng đang còn có những bệnh nhân khác có bệnh tình tương đối nghiêm trọng cần trị liệu, cho nên nàng không còn đủ tinh lực để nghiên cứu, liền tạm thời gác sang một bẽn, cuối cùng không cẩn thận liền quên mất.
Hôm nay chuyện của Tô Bạch Huy vừa hay đã cho nàng cơ hội nghiên cứu cổ đôc lai môt lần nữa.
Không biết sự phát triển của cổ độc ớ hai thời đại khác nhau có giống nhau hay không, hay có thay đổi ớ chỗ nào hay không?
“Nghe nói Tô Bạch Huy trúng cổ độc chứ không phải là bị bệnh sao?”
Thích Vy vừa mới tìm được quyển y thư kia thì liền nghe thấy phía sau truyền đến thanh âm của Cơ Vấn Thiên khiến cho nàng giật mình, kinh ngạc quay đầu lại: “Ngươi đến đây từ khi nào vậy?”
“Vừa tới”.
Thích Vy: “Ngươi biết rồi sao?”
Cơ Vấn Thiên gật đầu nói: “Khi nãy ở bên ngoài ta có hỏi mấy người Hồng Liên, vậy nàng đã chắc chắn chuyện của Tô Bạch Huy rồi sao?”
Thích Vy: “Cũng xác định được tám chín phần, ta… khụ, nhiều năm trước đã từng gặp qua một người trúng cổ”.
Kỳ thật là xuyên không đến Đại Ân trước đây.
Người đó tuy rằng không trúng tình cổ nhưng vãn có một số đặc điểm triệu chứng tương đồng, chỉ có điều trình độ nghiên cứu cổ độc của ta còn chưa đủ cao, tạm thời vẫn chưa biết cách nào để giải cổ mà không khiến cho hẳn ta gặp nguy hiểm”.
Theo nàng được biết thì có rất nhiều loại cổ, như tình cổ, tâm cổ, còn có miêu cổ, xà cổ, kim tàm cổ… tùy thuộc vào mục đích và phương pháp của người dùng cổ, cùng một loại cổ độc nhưng hoàn toàn có thế cho công hiệu khác nhau và phương pháp hóa giải cũng khác nhau, những thông tin này đều là do nàng nghe người trúng cổ lúc trước nói, đối phương vốn là chuyên gia trong phương diện này, chỉ có điều đã bị người ta ám toán nên trúng một loại cổ tương đối hiếm thấy, chính mình không có cách nào giải quyết cho nên mới tìm đến nàng, hy vọng có thể dùng phương pháp khác để cứu mạng.
Cơ Vấn Thiên dùng tay chặn cuốn y thư nàng đang đọc, hỏi: “Người trúng cổ nàng gặp lúc trước có phải là người Mạn Đà La không?”
“Mạn Đà La?”, Thích Vy ngạc nhiên hỏi: “Ngươi nói Mạn Đà La là hoa hay
là…?”
Cơ Vấn Thiên: “Nước Mạn Đà La, kẻ địch truyền kỳ của Đại Ân”.
Thích Vy ồ lên một tiếng, rốt cục cũng nhớ tới, năm năm trước Cơ Vấn Thiên đi biên quan đánh giặc chính là để đánh với nước Mạn Đà La kia.
“Ngươi nói nước Mạn Đà La có liên quan đến cổ độc sao?”
Cơ Vấn Thiên có chút ngạc nhiên khi thấy nàng không biết chuyện này: “Đại Ân ta đa phần không ai hiểu được cổ độc, nguồn gốc của cổ độc là từ nước Mạn Đà La, quốc gia đó có rất nhiều người giỏi dùng cổ độc, thủ đoạn quỷ dị, làm cho người ta khó lòng phòng bị”.
Thích Vy nhíu mày nói: “Ý của ngươi chính là lần này người xuống tay với Tô Bạch Huy là người của nước Mạn Đà La sao? Ta nhớ Đại Ân không cho phép người của nước khác tùy ý ra vào mà, nhất là trong kinh thành”..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...