Biểu cảm Thích Vy thoáng chốc như bị chẹn họng, hơi bực dọc nhắc nhở hắn: “Mọi chuyện đều cần phải có thời gian, chớ được nước lấn tới”.
Cơ Vấn Thiên cười xòa nắm lấy tay nàng, mười ngón tay đan chặt vào nhau: “Vậy ít nhất… cho ta xin chút tiền lãi trước”.
Chạm phải ánh mẳt đong đầy tình ý đó của hắn, sắc mặt Thích Vy hơi động, không đáp lời mà chủ động khoác tay lên cổ hắn.
Hôm nay bắt đầu từ sáng sớm, Cổ quản gia đã cảm thấy vương gia dường như có điểm nào đó không thích hợp, nói không ra chỗ nào quái lạ, nhưng chỉ cảm thấy so với vương gia của trước kia có điếm bất đồng.
Không chỉ có Cố quản gia phát hiện ra, mà cả Hình Tranh người mang theo công văn tới bàn công vụ cũng nhận thấy tâm trạng của vương gia dường như hơi khác thường, có phải là vương phủ lại xảy ra chuyện gì không.
CỔ quản gia đương nhiên là một đâu rối rắm, trong vương phủ hết thảy đều bình thường, việc nội bộ được ông ấy sắp xếp có ngăn nắp có trật tự, các loại sản nghiệp đứng tên vương gia, chưởng quỹ đều được giám sát dưới chế độ mới, thêm vào đó còn có vương phi thỉnh thoảng sẽ thuận miệng đưa ra một vài ý kiến, lợi nhuận hàng tháng đều tăng ổn định, chẳng có chỗ nào có vấn đề cả.
Nhưng không thể bỏ qua bất kỳ hành vi bất thường nào của người đứng đầu vương phủ là vương gia, một người là quản gia, kẻ còn lại là thuộc hạ thân tín, hai người sau khi thương lượng một phen liền quyết định hỏi vương phi, nếu nói ai có thể nắm bắt được cảm xúc của vương gia rõ nhất, chắc chắn là người bên gối rồi!
Hai người họ tưởng rằng Thích Vy và Cơ Vấn Thiên chung phòng lâu như vậy đã làm qua lễ phu thê, chẳng ngờ vương gia anh minh oai phong trong lòng họ kỳ thực vẫn luôn chỉ có thế uống được chút canh, căn bản chưa mò được tới món chính!
Cơ Vấn Thiên cũng không thể để cho bọn họ biết một chuyện mất mặt như vậy, dù sao thì chẳng bao lâu nữa hắn cũng sẽ ăn được, cũng không phải vấn đề gì lớn.
“Bất thường?”, Thích Vy, người đang xem hồ sơ bệnh án kinh ngạc ngẩng đầu nhìn CỔ quản gia cùng Hlnh Tranh đặc biệt chạy tới hỏi ý kiến mình, khóe miệng không tự chủ được giật giật.
Gương mặt Cố quản gia đầy nét sầu muộn: “Đúng vậy, từ sáng sớm đã hơi bất thường rồi, nhưng lão nô lại nói không ra là vấn đề nằm ở đâu, trừ phi có người chọc giận vương gia rồi? Nếu là vậy, còn mong vương phi có thể giúp vương gia bớt nóng”.
Có câu ‘mặt rồng đổi sắc, thây chết vạn dặm’, nhưng nếu vương gia nhà họ giận dữ, cũng không có điểm nào tốt đẹp cả.
Thích Vy nhếch môi, nhớ lại sáng nay khi tỉnh dậy tâm trạng của người nào đó phấn chấn dâng trào liền cười ha ha đáp: “Yên tâm, vương gia của các ngươi không sao đâu, chỉ là có chút phiêu, qua vài ngày lại tốt thôi”.
Cổ quần gia:”?”
Hình Tranh: ắ,T, phiêu? Phiêu cái gì?
Thích Vy cũng không giải thích nhiều, nhưng vẻ mặt lại bất giác lộ ra thích thú cùng bất đắc dĩ khiến một người trải đời như Cổ quản gia trong chớp mắt như lĩnh ngộ được điều gì đó, trên gương mặt khó hiểu chợt hiện lên một nụ cười mãn nguyện an ủi.
Hình Tranh một lát nhìn gương mặt ‘hóng hớt’ của Cổ gia, một hồi lại ngó vương phi đang giương khóe miệng đọc sách mà gãi đầu một cách khó hiểu, luôn cảm thấy có chút băn khoăn?
“Phủ đại trưởng công chúa?”, vừa lật xem tấm thiệp mời mà nha hoàn Tử Uyển dâng lên, Thích Vy vừa có chút không hiểu ra sao, nhướng mày hỏi:
“Tiệc trà ngắm hoa?”
Lại nhìn xuống chữ ký bên dưới, Trầm Vân Phỉ?
Đại trướng công chúa thuộc hoàng thất, đương nhiên mang họ Cơ, Trầm… là nữ nhi của bà ta?
“Ta và thiên kim của phủ đại trưởng công chúa có qua lại hồi nào đâu, không có chuyện gì mời ta tới làm gì?”, không biết nàng mổi ngày nghiền ngẫm chế thuốc, giúp Phó Vân Thi chế thuốc, giúp Lục Thanh Sương chế thuốc, giúp Cơ Vấn Thiên chế thuốc… bận rộn tới mức nào sao? Nào có thời gian rảnh rỗi tham dự mấy buổi tụ họp tào lao đó.
Mấu chốt là trong buốl tiệc nhất định không có người nào mà nàng quen biết cả.
Lục Thanh Sương và Phó Vân Thi đều đang ở nhà tĩnh dưỡng, chắc chắn sẽ không có mặt, ngoại trừ hai người họ, nàng cũng không còn bất kỳ người bạn tốt nào tại kinh thành.
Thích Vy rất muốn trực tiếp từ chối, dù sao người đưa thiệp cũng không phải do chính đại trưởng công chúa gửi, chỉ cần không phải là trưởng bối, nàng không đi cũng không sao?
Nhưng Hồng Liên lại khuyên nhủ: “Dù thiệp mời không phải do đích thân đại trưởng công chúa gửi nhưng dù sao cũng là từ phủ của họ đưa tới, đại biểu cho thể diện của phủ đại trưởng công chúa.
Nếu dứt khoát từ chối sẽ bất lợi với danh tiếng của người, hơn nữa, không phải người vẫn luôn muốn mở rộng nhóm khách hàng của mình tới giới thượng lưu trong kinh sao? Người là phụ nữ, muốn phát triển tệp bệnh nhân trước tiên đương nhiên chính là bắt đầu từ những thiếu nữ phú quý kia rồi”.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...