Sau khi thưởng thức một vài tiết mục thú vị, những người còn lại cũng bắt đầu hoạt động tư do, có người do ngồi quá lâu, cảm thấy mệt nên đứng dậy giãn gân cốt, cũng có người đi đến bàn người quen, ngồi xuống cùng uống rượu trò chuyện, hoặc cũng có người đến tiểu hoa viên u tĩnh quanh điện Phượng Nghi tìm một nơi an toàn để nói vài chuyện riêng tư.
Thích Vy không quen biết ai ở đây, Lục Thanh Sương vì có mang nên chưa tới, thân thể của Phó Vân Thi không thể uống rượu, cũng không thích hợp với những nơi quá ầm ĩ, nên nàng ta thường hay vắng mặt trong những buổi tụ họp kiểu này.
Hôm nay Hoàng Hậu là nhân vật chính, nàng cũng không thể lôi kéo nàng ấy nói chuyện riêng mãi được, lại nói, nàng cũng không muốn hùa theo đám mệnh phụ phu nhân ngồi tám một đống chuyện hư hư thực thực.
Cơ Vấn Thiên bị mấy tên võ tướng kéo đi bàn một vài chuyện quân vụ, Cơ Tiểu Dương thì không biết chạy theo đám hoàng tử rong chơi ở đâu rồi, không biết tự lúc nào, chỉ còn nàng lẻ loi cô độc.
“Thanh Đại, ngươi đi tìm xem Cơ Tiểu Dương chạy đi đâu rồi”, Thích Vi nhỏ giọng căn dặn Thanh Đại: “Trong nội cung hiện tại có hơi phức tạp, đừng để xảy ra chuyện không hay”.
Thanh Đại có hơi lo lắng: “Vậy chủ tử thì sao?”
Lần này vào cung, Nam Tinh không theo cùng, nếu nàng ta rời đi thì bên người chủ tử sẽ không còn ai nữa.
“Không sao, xung quanh đây có rất nhiều cung nữ thái giám túc trực, có việc ta sẽ gọi bọn họ”.
Thanh Đại ngẫm lại thấy cũng đúng, chủ tử là vương phi, muốn sai khiến người hầu là chuyện rất dễ dàng, vì thế, nàng ta liền gật đầu đi tìm tiểu chủ tử.
Thanh Đại đi rồi, Thích Vy ngồi ăn uống một mình, cũng không cảm thấy có gì ngượng ngùng hay khó chịu.
Có điều, chẳng mấy chốc, nàng nhận ra có không ít nữ quyến có thân phận không thấp cứ thỉnh thoảng liếc nhìn về phía nàng, dường như có ý định muốn tìm đến chỗ nàng trò chuyện.
Nàng không rõ lắm, những người này… vốn chẳng liên quan gì đến nàng, bọn họ tìm nàng làm gì? Chẳng lẽ là nhắm vào Cơ Vấn Thiên? Tóm lại nàng không thích xã giao, quay qua quay lại một vòng, phát hiện bên trái điện Phượng Nghi có một con đường quanh co nhỏ hẹp không ai qua lại, cách đó không xa có thể thấy được một cái hòn non bộ rất cao, chắc hẳn cũng là một tiểu hoa viên, nên nhân cơ hội đám… mệnh phụ kia còn chưa kịp đến, nàng đã nhanh chân chuồn mất.
Lúc gần đi nàng còn cố ý nói với cung nữ đang canh gác phía sau mình một tiếng, để Thanh Đại hoặc Cơ Vấn Thiên có quay lại thì cũng có thể tìm thấy nàng.
Đi theo con đường kia một lúc, Thích Vy đi đến một khoảng sân rộng rãi, hòn non bộ chiếm phần lớn diện tích xung quanh, trong góc còn có một cái hồ nhỏ, dưới ánh trăng, mặt hồ gợn sóng lăn tăn trông rất đẹp mắt.
Trên con đường rải đầy đá xanh được trồng đủ loại hoa cỏ trân quý, cách đó không xa còn có một cái đình uống trà để khách nghỉ ngơi, phong cảnh thật sự không tệ.
Bên này không có khách lui tới, nhưng có cung nhân thường hay qua lại, khi thấy Thích Vy thì bọn họ liền đến hành lễ, rồi còn nhanh chóng dâng lên trà bánh để nàng dùng mà không cần căn dặn, phục vụ vô cùng chu đáo.
Thích Vy cũng không khách sáo, nàng đi thẳng vào đình hóng mát ngồi, vừa gặm hạt dưa vừa nhớ lại một vài vị khách mà mình đã gặp hôm nay, ngẫm nghĩ xem trong số họ có bao nhiêu người tương lai sẽ trở thành bệnh nhân của nàng.
Nói đến bệnh, nàng lại chợt nhớ đến ngay cả Cơ Vô Song vẫn luôn đóng cửa không gặp ai cũng đến góp vui, vậy mà vị “Mẫu hậu” trọng sinh kia lại vắng mặt.
Nhẩm tính thời gian thì thái hậu cũng đã bệnh rất lâu, hẳn là khoảng thời gian tiếp theo, bà ta cũng nên “trở về” rồi, cũng không biết đến lúc đó bà ta còn tiếp tục gây rối nữa không?
“… Đúng là thủ đoạn cao siêu, nhanh như vậy mà đã lọt vào mắt hoàng thượng, thật nhìn không ra nha, ngày thường ngươi còn bày ra dáng vẻ không chút mưu mô, nhưng trên thực tế lại ham muốn bò lên trên hơn bất kỳ ai”.
“Hửm?”, Thích Vy ngồi ngay ngắn, vểnh tai nghe ngóng tiếng trò chuyện từ sau hòn non bộ vọng đến, giọng nói này nghe rất quen.
“Nói ta thủ đoạn cao siêu, sao Nhã tài tử lại không nhớ đến dáng vẻ tự xưng là trang hảo hán của mình trước mặt mọi người? Rõ ràng là có quan hệ cực kỳ kém với Dục vương phi, lại cố ý tỏ ra tỷ muội tình thâm, bộ ngươi tưởng mọi người đều là người ngu à?”
“Quan hệ giữa ta và Cẩm Ngọc như thế nào không đến phiên ngươi lắm miệng!”
Thích Vy: “…”
Hèn nào cảm thấy quen tai như vậy, hóa ra đúng là người quen.
Còn người còn lại thì… hẳn là một trong bốn tài tử, nhưng đối với ba người kia, nàng không quen nên tạm thời chưa nhận ra đó là ai..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...