Vương Phi Thiên Tài Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia


Lục Thanh Sương không giấu được vẻ thất vọng: “Đúng thế, sao ta lại quên chứ, lập xuân đã qua rồi lâu rồi”.

Phó Vân Thi khuyên bảo: “Có thời gian tiếc nuối chi bằng cố gắng thêm, nói không chừng còn chưa đến lập xuân năm sau là ngươi đã mang thai rồi”.

Nghe thế, Thích Vy cũng đoán được nỗi phiền muộn của Lục Thanh Sương nhưng nàng lại không nói gì.

Thật ra nàng cũng không biết mưa lập xuân có tác dụng thần kỳ như thế thật hay không, nhưng trong sách y cổ đều ghi chép như thế nên nàng mới nói ra, tác dụng thật hay không thì phải đợi sau khi có người thử nghiệm mới biết được.

Dù sao người xưa đều khá mê tín, biết có chuyện như vậy là một việc, một khi truyền ra ngoài chắc chắn sẽ có nhiều người kiểm chứng độ xác thực cho nàng.


“Ngoài sương ra thì còn có một ít thuốc viên, thuốc bột, chẳng hạn như Ngũ Hương Tán, thuốc viên sơn chi và cao trắng có thể trị mụn đầu đen và mụn trứng cá, có thể loại bỏ vài vết thâm trên da, hơn nữa còn dưỡng ẩm, làm cho làn da mịn màng, trắng sáng hơn.

Cách bào chế mấy viên thuốc này cũng không quá rắc rối, giá thành cũng không cao, nếu các ngươi muốn, mấy ngày nữa ta sẽ làm một lô cho các ngươi thử xem hiệu quả”.

“Vậy thì tốt quá”, Phó Vân Thi vỗ tay, sau đó hơi dừng lại: “Sức khỏe ta trước giờ không tốt, thái y nói không thể dùng thuốc bậy bạ, mấy viên thuốc mà ngươi nói…?”
Thích Vy nói: “Không sao, ta sẽ chú ý không bỏ các thành phần ảnh hưởng đến sức khỏe của ngươi”.

Phó Vân Thi cảm thấy yên tâm: “Tốt quá! Ôi trời, sao ngươi tài năng như thế nhỉ? Vậy có từng nghĩ đến việc bán ra mấy thứ này chưa? Nếu hiệu quả tốt thật, chắc chắn sẽ khiến đám quyền quý trong kinh thành phải điên cuồng vì nó”.

Thích Vy còn chưa kịp nói gì, Phó Vân Thi lại bảo: “Ngươi đừng nói là ngươi không giỏi kinh doanh gì đó nhé, ta nghe đồn dạo này vài sản nghiệp dưới tên Dục Vương gia đều đang thực thi chế độ tố cáo gì đấy, trước đây ta chưa từng thấy, chắc chắn là ý kiến của ngươi nhỉ?”
Thích Vy bất lực nói: “Ta lười tốn tâm sức làm mấy thứ đó, thi thoảng khám bệnh cho người ta kiếm được không ít bạc rồi, cần gì phải làm mấy cái kinh doanh tốn sức gấp mấy lần đó, nhưng…”
“Nhưng gì cơ?”, hai người đồng thanh hỏi.
Thích Vy nhìn hai người họ, khẽ cười: “Nếu các ngươi có hứng thú thì sao không hợp tác mở một cửa hàng, kiếm chút tiền”.
Phó Vân Thi và Lục Thanh Sương đều phấn khích: “Bọn ta tự mở cửa hàng sao? Có thể không?”
“Cụ thể phải làm thế nào?”

“Như ta vừa nói đấy, ta không có kiên nhẫn với chuyện quản lý mấy thứ này, thế nên ta dùng kỹ thuật nhập vốn, chỉ chịu trách nhiệm cung cấp hàng hóa cho các ngươi.

Về phần cửa hàng, bao gồm tuyển dụng nhân viên, quảng bá và quản lý theo dõi này kia đều do hai ngươi phụ trách, về phần vốn, ba người chúng ta cùng nhau góp vốn, ta chỉ lấy ba mươi phần trăm lợi nhuận thôi”.
“Vậy chẳng phải ngươi thiệt thòi rồi sao?”, Phó Vân Thi nhíu mày nói.
Chia đều ra thì mỗi người chiếm một phần ba cổ phần, nhưng rõ ràng Thích Vy còn phải phụ trách cung cấp thuốc, công sức bỏ ra nhiều hơn họ.
Thích Vy thản nhiên nói: “Không sao, giai đoạn sau các ngươi sẽ còn bận nhiều việc hơn ta, ta chỉ cần ngồi chờ thu tiền thôi.

Huống chi, lúc đầu ta có thể tự mình cung cấp thuốc cho các ngươi, nhưng nếu sau đó có hiệu quả, việc làm ăn tốt lên, ngày càng có nhiều người mua hơn, chẳng lẽ ngày nào ta cũng chỉ bào chế mấy viên thuốc làm đẹp đó mà không làm những việc khác sao?”
Vẻ mặt hai người ngây ra, cũng đúng nhỉ.
Lục Thanh Sương hơi lo lắng: “Vậy phải làm sao? Nếu mở cửa hàng mà không có đồ bán thì không thể nào mở được”.

“Đến lúc đó, đương nhiên sẽ cần tìm người phù hợp để sản xuất hàng loạt, ta sẽ cung cấp công thức, chỉ cần có thể giữ bí mật bài thuốc gia truyền kia, dĩ nhiên chúng ta sẽ tiếp tục kiếm được rất nhiều tiền”, mà nàng chỉ cần nằm đó nhận tiền lời là được, nghĩ thôi cũng thấy sung sướng.


Phó Vân Thi rất cảm động trước lời đề nghị của Thích Vy, nhưng nghĩ đến sức khỏe của mình, nàng ta lại hơi do dự: “Với cái sức khỏe cứ vài ngày phát bệnh một lần của ta, nếu mở cửa hàng thật, ta sợ đến lúc đó không đủ sức để quản lý…”
Thích Vy thấy nàng ta rất muốn thử, bèn nhìn chằm chằm sắc mặt của đối phương, thuyết phục: “Thật ra lúc rảnh rỗi ra ngoài đi cũng sẽ không hại gì, chỉ cần không làm việc quá sức, chọn những việc phù hợp, ngược lại có thể làm tinh thần ngươi thoải mái hơn, thể lực mạnh hơn, cũng dễ dàng chống lại bệnh tật”.

Phó Vân Thi thường xuyên ra ngoài đi dạo, gặp được người mình thấy không thuận mắt thì lại thích ăn vạ, chẳng phải là vì sức khỏe quá yếu kém, cảm thấy buồn chán nên gây chút chuyện đó sao?
Có lẽ mấy chuyện đùa vui này có thể khiến nàng ta cảm thấy bản thân mình vẫn còn sống khá tốt.

Nói ra thì cũng rất bất đắc dĩ, khiến người ta phải thở dài..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận