Chờ Cơ Vô Song rời đi, hắn vẫn dặn dò CỐ quán gia: “Mang chút thuốc trị ngoại thương thượng hạng đến phủ trưởng công chúa đi”, cho dù không thích hành động ngang ngược của Cơ Vô Song nhưng hắn vẫn phải cho nàng ta chút mặt mũi, để tránh lời ra tiếng vào.
Thích Vy nói với Thanh Đại: “Đi ra hiệu thuốc lấy chút thuốc phát cho mấy hộ vệ cùng hạ nhân bị thương lúc nãy cùng dùng đi”.
Sau đó nàng cũng dặn dò Cổ quán gia, tháng này phát tiền tháng tăng gấp đôi cho tất cả hộ vệ cùng hạ nhân trong vương phủ, xem như là đế an ủi cho bọn họ ngày hôm nay đã bị Cơ Vô Song giày vò.
Mọi người ở đây đều nghe xong đều cảm động.
Chuyện thu dọn tàn cuộc giao lại cho CỔ quản gia, Cơ Vấn Thiên cùng Thích Vy thì mang theo Thích Cẩm Dương trớ về chủ viện.
Từ lúc nãy thì Nam Tinh đã phát hiện ánh mắt Dục Vương nhìn mình dường như có chút bất mãn, còn lộ ra một chút tiếc nuối, nàng ta thật sự không rõ mình đã đắc tội vị chủ tử này từ khi nào?
vẫn là Thích Tiểu Dương nhanh nhạy nhất, lúc bọn họ ngồi xuống nghỉ ngơi thì cậu bé đã cười ha há nói: “Nam Tinh tỷ tỷ, lần sau gặp phải nguy hiểm gì tỷ có thế không cần quá vội vàng hộ chủ, nên để cho phụ vương ta có cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân một chút chứ!”
Nam Tinh sửng sốt một chút mới giật mình hiểu ra, nét mặt nhìn Dục Vương cứng đờ, sau đỏ gật đầu nói: “Nô tỳ biết rồi, lần sau nô tỳ nhất định sẽ chú
ý”.
Cơ Vấn Thiên:”…”
“Khụ”, Thích Vy nhịn cười nói: “Cũng đừng nên có lần sau, một lần là đủ phiền rồi, chẳng lẽ các người còn muốn chuẩn bị đón nàng ta đến đây lần hai sao?”
Mọi người nghĩ đến thì đều thấy có
lý.
Thích Vy lại hỏi Cơ Vấn Thiên: “Trưởng công chúa xem thái hậu là chỗ dựa vững chắc, chẳng lẽ nàng ta là con gái do thái hậu sinh ra?”
Cơ Vấn Thiên lắc đầu: “Cũng không phải, thái hậu không có con cái, chỉ là Cơ Vô Song khi còn nhỏ mầu phi đã mất sớm, được thái hậu, lúc đó còn là một trong tứ phi, một tay nuôi nấng”.
Như thế, công chúa mất mẫu phi có chỗ dựa, mà thái hậu của có con cái phòng thân, so với những phi tử khác không có con cái cũng mạnh hơn một chút, ít nhất không cần lo lắng bị kéo xuống khỏi vị trí tứ phi vì không có con.
Cả hai người này đều ích kỷ từ trong xương cốt, tình cảm mẹ con có bao nhiêu phần thật lòng cũng rất khó nói.
Cơ Vấn Thiên cho rẵng nàng đang lo lắng thái hậu sẽ tìm nàng gây phiền toái liền trấn an nói: “Không cần đế ý đến lời nói của Cơ Vô Song, cho dù nàng ta thật sự đi tìm thái hậu thì thái hậu cũng không thể làm gì được nàng”.
Thích Vy nhún vai nói: “Ta không lo lắng, lần trước gặp thái hậu ngoại trừ thái độ ác liệt một chút thì cũng không thấy thái hậu thật sự có thể làm gì ta”.
Nếu như bà ta thật sự muốn làm thì thế nào? Chẳng lẽ nàng còn không biết phản kháng hay sao! Trong ba vị lớn nhất hoàng cung thì hoàng thượng và hoàng hậu đều đang đứng về phía Cơ Vấn Thiên, cho dù cỏ làm lớn chuyện thì nàng cũng chẳng sợ.
Ngược lại thái hậu rõ ràng không phải là mẹ đẻ của hoàng thượng cùng Cơ Vấn Thiên, nếu như còn không ngừng gây chuyện thì chẳng lẽ lại không sợ chọc giận hai huynh đệ này, không giữ được tôn vinh của thái hậu hay sao?
Hai huynh đệ Cơ Vấn Thiên không giống những người biết nén giận, nhưng năm đó thái hậu giở trò tứ hôn cũng không thấy bọn họ có động tĩnh gì, trực giác mách bảo nàng bên trong sợ là có chút nội tình mà nàng chưa biết.
Chỉ có điều trước mắt bọn họ đang có quan hệ hợp tác, những chuyện quá bí ẩn nàng cũng không tiện hỏi nhiều, cứ dứt khoát xem như là không biết.
Mặc kệ Thái hậu có chỗ dựa gì, chỉ cần đừng động đến nàng thì mọi người đều có thể sống yên ổn qua ngày.
Khoảng nửa canh giờ sau thì Cố quản gia đã đến để báo cáo tình hình, ông ta đã sắp xếp xong cho những hộ vệ cùng hạ nhân bị thương, sau đó dọn dẹp hoa viên mà Cơ Vô Song đã làm cho lộn xộn, nhân tiện cũng cho những hạ nhân bị thương được nghỉ vài ngày dưỡng thương.
Cuối cùng Cổ quản gia mới có chút lo lắng nhìn về phía Thích Cẩm Dương đang say sưa ăn điểm tâm trong phòng bếp, mặc dù tiểu chủ tử lúc này thoạt nhìn thần thái sáng láng nhưng quản gia cũng không quên lúc trước mình đã nhìn thấy trên cánh tay và chân của cậu bé đều có vết bầm tím khiến cho người ta không khỏi đau lòng.
“Vương gia vương phi, có cần vào trong cung mời một vị thái y tới giúp tiểu chủ tử xem vết thương trên người một chút không?”
Ba người đồng loạt nhìn về phía cậu bé, Thích Cẩm Dương chớp chớp mắt, lúc này mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra, thế là liền bóp vỡ mánh điểm tâm trong tay, một lần nữa xắn một ống tay áo nói: “Cổ quản gia, ông đừng nhìn mấy vết thương này của cháu mà lo lắng, kỳ thật chúng đều chỉ là vết thương nhỏ, sở dĩ trông thảm như vậy là bởi vì lúc mẹ
bôi thuốc đã cố ý xoa bóp tan máu bầm, như vậy thì vết thương mới lành nhanh, qua hai ngày liền không còn dấu vết gì đâu”.
Vậy là chuyện lúc nãy cậu bé cố ý để lộ vết thương ra trước mặt nhiều người chỉ là để hù dọa trướng công chúa thôi hay sao?
CỔ quản gia bật cười..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...