Sáng hôm sau, toàn bộ mọi thứ đã bị bao phủ bởi một màu trắng bạc , gió lạnh như cắt da .
Bởi vì tiết trời nên có rất ít người đi bộ xung quanh vườn , trên mặt tuyết chỉ có vài dấu chân nhỏ , hai chân dẫm lên tuyết làm phát ra những âm thanh ‘lạc chi lạc chi’ .
Ngẫu nhiên có một vài tiếng động của những cành cây bị tuyết đè gãy vang lên .
Trên mặt hồ đã bị đóng một lớp băng dày , giống như pha lê óng ánh .
Thiên Mạch không nói câu gì , đứng ở bên hồ , yên lặng nhìn xuống mặt hồ đã đóng băng .
Một bóng hình giống như sương tuyết đứng bên bờ hồ , dường như đã dung hòa vào trong trời đất . Một cơn gió nhẹ thổi qua , tóc mai ở hai bên má bị gió thổi bay khiến cho người ta có cảm giác nàng giống như thần tiên hạ phàm .
“Liễu phi nương nương , sao lại một mình đứng ở nơi này ? Vương gia đâu ? Không đi cùng ngươi sao ?” Một giọng nói mỉa mai từ đằng xa vọng tới lọt vào trong tai thiên mạch .
“Vương gia đã tiến cung .” Thiên Mạch không thèm liếc mắt, lãnh đạm trả lời , trong lời nói không hề có một tia cảm xúc .
Bàn tay ngọc của Liễu Tự Họa nhẹ nhàng đặt lên lan can bằng đá ở bên hồ , vẻ mặt trào phúng “Liễu phi nương nương quả thực rất lợi hại , vừa bày ra khổ nhục kế đã khiến cho Vương gia một lòng một dạ quan tâm đến ngươi .” Vừa sờ vào lan can lạnh băng , Liễu Tự Họa lập tức rụt tay lại .
“Quá khen .” Liễu Thiên Mạch vẫn nhìn mặt hồ , trong con ngươi thâm thúy lóe lên một tia sát khí lạnh băng .
“Liễu phi nương nương, nghe nói Vương gia muốn đuổi chúng ta đi ?” Những gì Tần Mộ Phong hứa hẹn với Liễu Thiên Mạch ngày đó nàng đã biết .
“Không biết .” Liễu Thiên Mạch rốt cuộc cũng quay đầu lại , nhìn chằm chằm vào Liễu Tự Họa trước mặt , cười như không cười “Ngươi thật lợi hại , đã mua chuộc được nha hoàn bên người ta .”
Nha đầu Hương nhi đáng chết , không biết đã bao lần phản bội nàng , lần này khó mà tha thứ được .
Liễu Tự Họa trừng mắt nhìn vào nữ nhân xuất trần đang đứng trước mặt , một nụ cười mỉa mai hiện lên rất rõ “Ngươi đúng là người thông minh, điểm này cũng biết .”
“Bình thường thôi , chẳng qua ta so với ngươi thông minh hơn một chút .” Cánh tay Liễu Thiên Mạch đặt lên trên lan can bằng đá lạnh khủng khiếp , lạnh đến nỗi cánh tay nàng đỏ hồng lên .
Liễu Thiên Mạch khéo léo trả lời như vậy khiến cho Liễu Tự Họa cơ hồ không còn gì để nói . Sắc mặt nàng biến đổi , lập tức muốn phát tác . Nhưng đột nhiên linh quang lóe lên , một ý niệm tà ác bắt đầu hình thành , đôi môi quyến rũ hiện lên một nụ cười châm biếm “Đừng nghĩ Vương gia thật lòng , người tùy lúc có thể ruồng bỏ ngươi , hãy nhìn tấm gương của Liễu Thiến thì rõ .”
“Vương gia tiến cung là để yêu cầu tam đại mật thám đi tìm tả thủ thần y , bây giờ ta đã tỉnh lại, tự nhiên sẽ không phải phiền phức nữa . Sở dĩ Vương gia tiến cung là bởi vì có chuyện cần làm .” Đôi mắt mông lung của Thiên Mạch liếc nhìn Liễu Tự Họa một cái “Ngươi có tin không ? Ngày đó khi ta hôn mê , vì muốn tìm tả thủ thần y mà công cáo trên hoàng bảng . Nếu ngươi không biết chữ thì ta sẽ dạy cho .” Đôi mắt của Thiên Mạch không hề giấu vẻ khinh miệt .
Liễu Tự Họa dường như bị đả kích nghiêm trọng , nghiến răng nghiến lợi , tức giận đến nỗi suýt ngất đi , hướng nàng rống to “Ngươi...” Vẻ mặt dữ tợn của nàng hoàn toàn tương phản với vẻ quyến rũ , kiều mị ngày thường .
Gương mặt Thiên Mạch không có chút biểu tình “Như thế nào , nghe không hiểu tiếng người sao ? Có cần ta tìm một con chó đến nói chuyện với ngươi không ?”
Liễu Tự Họa hít một hơi thật sâu , căng thẳng vuốt vuốt ngực , nghiến răng “Liễu Thiên Mạch , ngươi giỏi lắm .” Liễu Thiên Mạch quả nhiên lợi hại, khó trách nàng có thể dễ dàng nắm được trái tim của Bình Nam Vương .
Thiên Mạch giả câm giả điếc , cúi xuống rút từ trong thắt lưng ra một cái khăn , lau sạch những giọt nước dính trên ngón tay “Quá khen , nếu ngươi cao hứng thì có thể làm biểu ngữ , hay là một tấm biển ta cũng nhận hết . Đương nhiên nếu ngươi phát cúp vàng cho ta thì càng tốt .”
Liễu Tự Họa cuối cùng cũng không thể nhẫn nhịn được nữa , ngón tay ngọc chỉ thẳng vào mặt Thiên Mạch “Liễu---Thiên---Mạch.”
Thiên Mạch coi như không nghe thấy gì , đem cái khăn tay ném xướng nước , lấy hai tay bịt tai , chậm rãi nói “Nhỏ giọng một chút , tai ta không có điếc .”
Liễu Tự Họa bực tức liếc nhìn cái khăn tay đang nổi trên mặt nước , đột nhiên một ý tưởng ác độc xuất hiện trong đầu nàng . Trên mặt nàng hiện ra một nụ cười tà ác giống như ma quỷ , tiếng cười kia lại giống như những âm thanh từ địa ngục vọng lên “Liễu Thiên Mạch , ngươi chờ đấy .” Sau khi nói xong nàng tung mình nhảy vào hồ nước .
Thiên Mạch nắm lấy y phục của Liễu Tự Họa , đôi mày nhíu lại , khinh miệt liếc qua khuôn mặt điên cuồng của nàng ta , không chút lo lắng , giọng nói của nàng vẫn bình tĩnh như thường “Đừng có bày trò vu oan giá họa , đó chỉ là trò chơi của trẻ con thôi .”
Liễu Tự Họa nhìn Liễu Thiên Mạch , khuôn mặt đang điên cuồng nhanh chóng bình tĩnh lại . Trong lòng nàng đang nghĩ không hiểu Liễu Thiên Mạch muốn làm gì , nàng ngây ngốc nhìn Thiên Mạch . Khi nàng kịp phản ứng thì đã muộn , Liễu Thiên Mạch đã hành động sớm hơn nàng , nàng ta lao xuống hồ nước . Bọt nước văng tung tóe , nước bắn vào y phục của Liễu Tự Họa , làm thanh tỉnh Liễu Tự Họa đang ngây ngốc .
Sau đó , nàng phục hồi tinh thần , ánh mắt hờ hững nhìn vào trong hồ một cái , hai tay khoanh trước ngực , cất giọng lạnh lùng “Tốt nhất là chết đuối luôn , để đỡ phiền phức .”
Liễu Tự Họa vừa xoay người đã đụng phải một ‘bức tường’ kiên cố . Nàng xoa cái mũi đỏ bừng , ngẩng đầu nhìn ‘bức tường’ . Nhìn một cái , toàn thân run rẩy, mồ hôi lạnh túa ra . Một đôi mắt sắc lạnh đang nhìn nàng , khiến cho nàng cảm thấy hoảng sợ , kinh ngạc lùi lại một bước , nhỏ giọng hô lên “Tướng...tướng...tướng quân ?”
Hoắc Thiên lo lắng , con mắt cũng không thèm nhìn nàng lấy một cái , nhanh chóng phi thân nhảy vào trong nước . Sau một thời gian dài bơi ở trong hồ nước lạnh , Hoắc Thiên đã tìm được thân ảnh mảnh mai của Thiên Mạch . Toàn thân nàng cứng ngắc , trên gương mặt xinh đẹp không có chút huyết sắc nào . Hắn cảm thấy nghẹt thở, trong con ngươi phát ra những tia lửa giận điên cuồng .
Hoắc Thiên dùng đôi tay ấm áp của mình nhẹ nhàng ôm lấy Thiên Mạch , nhanh chóng dùng khinh công bay lên bờ . Lên đến bờ, hắn lập tức để Thiên Mạch nằm trên đất , cố bức hàn khí trong cơ thể nàng ra , trong lòng chỉ có ý niệm duy nhất là cứu tỉnh giai nhân yếu đuối đang nằm trước mặt . Một đôi tay ấm áp để ở trên bụng nàng ra sức đè ép , lớn tiếng la hét “Tỉnh, tỉnh , tỉnh lại, Thiên Mạch , Thiên Mạch , không được chết , nghe thấy không , ta không cho ngươi chết .” Nghe được giọng nói lo lắng của Hoắc Thiên , Thiên Mạch ‘ưm’ một tiếng , khó khăn lắm mới phun ra được một ngụm nước bẩn .
Liễu Tự Họa ngây ngốc đứng ở một bên , hiển nhiên đã bị dọa cho hoảng sợ , vội vàng giải thích với Hoắc Thiên “Chuyện này không liên quan đến ta , chuyện này không liên quan đến ra, là do nàng tự nhảy xuống nước .” Thần sắc của nàng hoảng loạn , hai mắt sớm đã sưng đỏ , giống hệt như tiểu hài tử khi làm sai chuyện gì .
Nàng cuối cùng cũng đã biết vẻ mặt vừa rồi của Liễu Thiên Mạch biểu hiện cho cái gì , trò này là do vốn nàng sắp đặt nhưng lại bị Thiên Mạch làm trước . Tính kế người ta lại bị người ta tính kế , Liễu Thiên Mạch quả nhiên rất khó chơi . Trong tâm lý cảm thấy không phục , nàng ở trong lòng hung hăng mắng chửi nữ nhân âm hiểm đang nằm trong lồng ngực của Hoắc Thiên.
Hoắc Thiên cẩn thận ôm lấy Thiên Mạch , dừng ánh mắt nhiếp nhân hung hăng nhìn Liễu Tự Họa . Liễu Tự Họa có thể nhìn thấy trong đôi mắt đó toát ra hàn khí , trong lòng càng thêm sợ hãi , bất giác lui lại phía sau . Đôi mắt đen nguy hiểm của Hoắc Thiên chứa đầy u óan và phẫn hận , hắn túm lấy thân thể mềm mại của Liễu Tự Họa , không khách khí xem nàng như phế vật ném vào trong hồ nước lạnh thấu xương .
Hắn ôm Liễu Thiên Mạch , không thèm quay đầu lại mà chạy nhanh đi . Phía sau truyền đến một tiếng ‘ùm’ , nước lạnh bắn túng tóe , thân thể của Liễu Tự Họa đã rơi tùm xuống hồ ,khiến cho mặt hồ đang yên ả hình thành những vòng tròn gợn sóng .
“Cứu mạng a...” Tiếng la thảm thiết vang lên không dứt nhưng mà trong một thời gian dài sẽ không có ai biết , thân thể Liễu Tự Họa chìm dần trong nước hồ .
Hoắc Thiên ôm Thiên Mạch trực tiếp quay về tướng quân phủ . Liễu Thiên Mạch rơi xuống nước trong một thời gian không dài , cũng không có nguy hiểm đến tính mạng nên hắn mới dám làm như vậy .
Hoắc Thiên ôm Thiên Mạch về phủ tướng quân , sau đó lập tức phân phó nha hoàn pha nước nóng để tắm cho nàng . Thân thể của nàng chỉ mới khôi phục được một chút , không thể để nàng đông lạnh .
Hai nha hoàn dìu Thiên Mạch đang hôn mê vào trong phòng tắm , vừa đi vào được một lúc , một nha hoàn hoảng hốt chạy ra , cúi người cung kính bẩm báo “Tướng...tướng quân , vị...vị cô nương kia trên ngực bị thương , máu...máu...máu chảy không ngừng .” Gương mặt của tiểu nha hoàn trắng bệch , miệng nói không nên lời .
Gương mặt Hoắc Thiên âm trầm , sớm đã bỏ qua chuyện nam nữ hữu biệt mà xông vào phòng tắm .
Phòng tắm hoa lệ , sóng nước mờ ảo , trong không khí ẩm ướt có mùi thơm của hoa quế , khiến cho người ta có cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái .
Sau khi tắm xong Thiên Mạch mặc một thân cẩm y , ngồi trong phòng tắm , y phục bó sát vào người khiến cho những đường cong hoàn mỹ lờ mờ hiện ra , một nha hoàn đang đỡ lấy đôi vai mềm của nàng . Vạt áo của nàng mở ra , khuôn ngực tuyết trắng như ẩn như hiện . những vết máu loang lổ trên ngực , máu , giống như một bông hoa mẫu đơn đang nở rực rỡ .
Hoắc Thiên khiếp sợ , đẩy nha hoàn ra mà đỡ lấy Thiên Mạch , ôm nàng đi vào phòng ngủ , đã mất đi toàn bộ vẻ ôn nhu nho nhã trước đây mà rống lên “Mau đem thuốc cầm máu đến đây .”
Đem Thiên Mạch đặt lên chiếc giường mềm mại , do dự hồi lâu , hắn dùng tay cởi ra y phục đã bị máu thấm ướt của nàng . Trong lúc này hắn không có thời gian quan tâm đến những chuyện khác . Với những gì đang xảy ra trước mắt , hắn không thể chần chừ một phút nào .
Cái áo lót rớt xuống , trên thân thể nàng còn đọng lại những giọt nước trong suốt , da thịt mềm mại lộ ra trong không khí . Hoắc Thiên hoàn toàn không bận tâm đến một bộ hoạt sắc sinh hương , xuân sắc quyến rũ đang bày ra trước mặt , đôi mắt nhìn chằm chằm vào vết thương trước ngực , không thể không hít một hơi thật sâu .
Vết thương rất sâu, gần như xuyên qua cơ thể , ở miệng vết thương máu không ngừng rỉ ra , máu ở đó sớm đã biến thành màu đỏ sậm , trên thân thể trắng muốt , mềm mại của nàng là một mảng máu thịt trộn lẫn khiến cho người ta nhìn thấy không thể không kinh hãi .
Nữ nhân ngốc nghếch này cư nhiên vì Tần Mộ Phong mà chịu chết .
Tiểu nha hoàn sợ hãi, hai tay run run bưng dụng cụ băng vết thương lại trước mặt Hoắc Thiên “Tương...tướng quân, những thứ...mà..mà...người muốn đã...đã chuẩn bị tốt .” Nàng liếc Hoắc Thiên , khó lắm mới mở miệng được . Hoắc Thiên nhìn nàng , ngón tay đưa lên môi ‘suỵt’ một cái , ý bảo nàng không cần căng thảng , đừng làm kinh động đến Liễu Thiên Mạch , cứ yên lặng đứng ở đó . Hắn thở dài , quay đầu nhìn hồng phấn tri kỷ đang hôn mê nằm trên giường , trái tim cảm thấy rất bình yên .
Tiểu nha hoàn biết điều đứng qua một bên , thân thể không ngừng run rẩy . Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy tình cảnh này .
Hoắc Thiên cố gắng lau sạch vết máu , dùng thuốc cầm máu nhẹ nhàng thoa lên miệng vết thương của Thiên Mạch . Hắn gần như không nhìn vào vết thương của nàng , quay đầu đi , nhắm mắt lại , trái tim hắn vì vết thương của nàng mà đau đớn .
Hai nha hoàn nhìn thấy vết thương kinh khủng đó cũng quay đầu đi không dám nhìn . Bị thương nặng như vậy mà còn có thể sống sót, đúng là một kỳ tích .
Sau khi đã băng bó vết thương cho Liễu Thiên Mạch , mồ hôi đã sớm làm ướt áo của hắn , những giọt mồ hôi lớn như hạt đậu từ trên trán rơi xuống . Hắn đã từng xử lý vô số vết thương nhưng không có lần nào gian nan như lần này .
Nàng đúng là một nữ tử kiên cường , nếu đổi lại là một nữ tử bình thường thì với vết thương như thế này ít nhất cũng phải 10 ngày đến nửa tháng không thể xuống giường .
Nàng là một nữ tử khiến cho người ta say mê , tại sao Tần Mộ Phong hết lần này đến lần khác đều không biết quý trọng ?
“Hãy để nàng ngâm mình trong ôn tuyền một chút , ngàn vạn lần đừng để nước ngấm vào miệng vết thương .” Hoắc Thiên dừng một chút . Hắn dùng giọng nói ôn nhu như cũ để ra lệnh cho nha hoàn bên cạnh “Chuyện hôm nay không cho nói ra ngoài, nghe rõ chưa ?” , giọng nói rất kiên quyết , dù gì Liễu Thiên Mạch cũng là ‘Liễu phi’ của Tần Mộ Phong .
A, một Liễu phi hữu danh vô thực .
Lần đầu tiên gặp nàng, nàng đã kết hôn với người khác . Hận rồi lại hận, hận vì gặp nhau quá muộn .
Những tia nắng mặt trời cuối cùng đã khuất sau những dãy núi cao .
Mặt trời chiều ngả về phía tây , người đau khổ ở trên vách núi .
Khi đêm xuống , trăng sáng nhô lên cao . Ánh trăng như nước , những tia sáng lạnh lẽo tản mác xung quanh , bầu trời tối đen như mực chìm vào trong một khoảng không vô tận .
Trong một căn phòng ngủ rộng rãi , ngọn nến đang lay động .
Hoắc Thiên ngồi yên lặng ngồi bên cạnh giường , chăm chú nhìn vào giai nhân đang nằm trên giường .
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt lên đôi má mềm mại của nàng . Trong ánh nến, nàng đẹp như một bức chân dung tự họa .
Nàng dường như cảm giác được cái gì, đôi mày nhíu lại , đôi mắt mê hoặc lòng người từ từ mở ra , thân thể hơi di động . Thứ mà nàng nghe thấy chính là giọng nói dịu dàng của Hoắc Thiên “Ngươi tỉnh rồi sao ?” Hắn hoảng hồn rút tay lại , trên ngón tay còn lưu lại một cảm giác ấm áp .
“Đúng .” Thiên Mạch hư nhược nằm ở trên giường , nhìn Hoắc Thiên cười dịu dàng , nụ cười tươi như ánh sáng trong tiết xuân tháng ba , lúm đồng tiền đẹp như một đoá hoa sen thanh nhã .
Nàng trời sanh rất sợ nước , lúc ấy ràng rõ ràng nghe thấy tiếng bước chân nên mới dám nhảy xuống nước . Ban đầu nàng nghĩ rằng người đến chỉ có thể là Tần Mộ Phong hoặc Phi Dương , thực sự không nghĩ tới sẽ là Hoắc Thiên .
Hoắc Thiên bỗng nhiên đứng dậy đứng ở bên cạnh giường, nhẹ nhàng hỏi thăm “Ngươi , có hay không cảm thấy có chỗ nào không thoải mái ?”
“Một chút .” Nàng trả lời rất rõ ràng lưu loát . Nàng giả vờ nói không có , vừa xoay người vào trong để tránh cho Hoắc thiên nhìn thấy khuôn mặt đau đớn của nàng , nhưng khi xoay người vô tình lại động vào vết thương , nàng không nhịn được hô lên một tiếng “A” .
Hoắc Thiên nghe nàng kêu tự nhiên khẩn trương hẳn lên, bỏ qua cả lễ nghi mà nắm chặt lấy tay nàng “Thế nào rồi ? Chỗ nào không thoải mái ? Ta đi truyền ngự y .” Hắn đang định chạy ra ngoài thì bị tay ngọc của Thiên Mạch bắt lấy cổ tay .
Thiên Mạch bật cười khi nhìn thấy bộ dạng nóng như lửa đốt của hắn “Không cần nghiêm trọng như thế , ta chỉ là không cẩn thận động vào miệng vết thương . Nghỉ ngơi một chút thì sẽ không có chuyện gì .”
“Nếu thấy không khoẻ thì nhất định phải nói .”
Thiên Mạch khôi phục lại vẻ lãnh đạm , dùng đôi mắt lạnh như băng quan sát mọi thứ trong phòng , nghi hoặc hỏi “Hoắc đại ca , đây là đâu ? Tại sao ta lại ở đây ?” Nếu nàng đoán không lầm thì... đây là phủ tướng quân .
Liễu Tự Hoạ đẩy ngươi xuống hồ , là ta mang ngươi về đây .” Hoắc Thiên lo lắng nàng sẽ sợ nên chỉ nói sơ qua một chút .
“Cám ơn .” Thiên Mạch mệt mỏi nhắm mắt lại , sau đó xoay người , lựa chọn một tư thế nằm cho thoải mái , thở dài một tiếng “Thật mệt mỏi a .”
“Ngươi có đói không ?” Hoắc Thiên buông tay nàng ra , kéo chăn đắp lên người nàng .
Thiên Mạch làm tổ trong đống chăn ấm áp , lười biếng nói “Ta không đói .” Thanh âm giống như tiếng muỗi kêu , vừa thực vừa ảo bay đến bên tai hoắc thiên .
Hoắc Thiên tựa hồ không nghe thấy, nhẹ nhàng chuyển thân , đến bên cái ấm thuốc để bên bếp lò lấy một bát thuốc đem đến bên giường , dịu dàng nói “Trước tiên uống bát thuốc này đi . Uống xong sẽ cảm thấy dễ chịu hơn .”
Đôi mắt Thiên Mạch từ từ mở ra , chớp chớp vài cái , làm bộ trở mình ngồi dậy . Hoắc Thiên nhanh chóng đến trước giường , đỡ nàng ngồi dậy, tiện tay lấy một cái gối mềm để ở sau lưng nàng , ghé vào tai nàng mà nói “Hãy cẩn thận, đừng để đụng vào vết thương .”
“Ân” Trái tim Thiên Mạch đập rộn lên, bên tai nóng rực , bối rối lùi về phía sau , cùng Hoắc Thiên giữ một khoảng cách nhất định , đưa tay ra đón lấy bát thuốc .
“Đừng cử động, để ta đút cho ngươi , cẩn thận vết thương .” Hắn bất đắc dĩ nói , nàng tựa hồ đã thất thố , nàng không kịp quay đi nên toàn bộ vẻ mặt của nàng đã bị hắn nhìn thấy hết , tại sao trong lòng hắn vẫn không thể tự khống chế mà cảm thấy đau đơn ? Nỗi đau tột đỉnh này như những con sóng mãnh liệt bao phủ lấy hắn nhưng hắn vẫn cố chấp không chịu buông tay , hợp rồi lại tan , cứ như vậy tuần hoàn , hắn vĩnh viễn cũng không thoát khỏi gông cùm xiềng xích .
Thiên Mạch lạnh lùng từ chối “Cám ơn Hoắc Thiên đại ca , để ta tự mình uống thuốc . Ta mà không đứt tay đứt chân , cũng không phải là người tàn phế .”
“Hả , hả...Vậy cũng được .” Ngoài việc cảm giác xấu hổ và chua xót ra thì còn cái gì nữa ?
Thiên Mạch nhắm mắt lại, lấy một tay bịt mũi, đầu lưỡi hồng hồng vươn ra liếm nước thuốc , cảm giác đắng ngắt làm cho nàng run lên , Thiên Mạch lắc đầu , mạnh mẽ khiếu nại “Rất đắng a, rất đắng a , không uống .”
Hoắc Thiên không thể không lo lắng , lập tức đi đến bên bàn lấy một viên mứt quả , vội vã đưa đến trước mặt nàng , miệng thúc giục “Mau , mau ăn viên mứt quả này cho hết đắng.”
Cho đến khi Thiên Mạch đem viên mứt quả bỏ vào trong miệng thì lông mày của nàng mới không còn nhíu lại nữa , ánh mắt chờ mong nhìn về phía trước , chép chép mỉệng , thẳng thắn đến đáng yêu , ngón tay chỉ chỉ vào chỗ mứt quả còn lại ở trên bàn , lúm đồng tiền hiện ra , tiếng nói giống như châu ngọc rơi trên đất “Ta còn muốn cái kia .” Đúng là mứt quả ngon hơn thuốc nhiều .
Nụ cười của nàng rạng rỡ như mặt trời mọc ở hướng đông , ánh sáng chói loà chiếu thẳng vào trong trái tim của Hoắc Thiên . Hắn chăm chú nhìn nàng , con ngươi trong suốt như pha lê ẩn chứa sự chân thành và chấp nhất .
Hoắc Thiên cảm thấy rất vui vẻ , lấy một viên mứt quả trên đĩa đút cho nàng ăn , khó có thể kiềm chế được sự sung sướng trong lòng “Ngươi thích ăn cái này sao ?”
“Ta rất thích ăn đồ ngọt .” Thiên Mạch lại bốc thêm một viên mứt quả ăn đến ngon lành . Nàng hoàn toàn không biết nụ cười ngây thơ của nàng khiến cho nam tử bên cạnh vô cùng hưng phấn .
“Ta chưa từng thấy ngươi ăn cái này .” Hắn tự cho là đúng , một nữ tử thanh cao như nàng không phải luôn khinh thường những món đồ ăn vặt này sao . Có lẽ bản thân hắn cũng không hiểu thấu được nàng . Có thể chuẩn bị mứt quả cho nàng , trong lòng hắn thầm cảm thấy may mắn . Hiện giờ thấy bộ dạng thích thú khi ăn đồ ngọt của nàng , hắn thấy mình đã làm đúng .
Thiên Mạch nghe vậy lập tức xìu mặt xuống , nụ cười rạng rỡ cùng gương mặt vui vẻ đã biến mất , cái còn lại chỉ là sự thê lương bi thiết và cảm giác mất mát “Đó là bởi vì Vương phủ ngoài bữa ăn chính ra thì cái gì cũng không cho ta ăn . Không có nước uống , không có hoa quả, không có đồ ăn vặt . Nhân gian địa ngục cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi .”
Trong lòng Hoắc Thiên cảm thấy khó chịu , trong đáy mắt lộ ra một tia sắc lạnh , hắn sủng nịnh vuốt vuốt mái tóc mềm mượt của nàng , nhẹ nhàng an ủi “Nếu ngươi thích thì lúc nào cũng có thể đến tướng quân phủ , ta sẽ chuẩn bị cho ngươi .”
“Được” Mứt hoa quả trong miệng đột nhiên mất đi mùi vị , một luồng khí ấm áp chạy dọc toàn thân , cảm giác thoải mái cực kỳ . Tư vị được người yêu thương quan tâm thật sự là ngọt ngào, so với mứt quả trên tay còn muốn ngọt hơn .
Hoắc Thiên đối với nàng thật tốt , tốt như Nhị sư trượng đối với Nhị sư phó vậy .
Một đĩa mứt quả bị ăn sạch bách còn thuốc thì một ngụm cũng không có uống .
Hoắc Thiên nhìn nàng đang chép chép cái miệng nhỏ nhắn , bất đắc dĩ nhún nhún vai , đem cái đĩa không đặt lên trên bàn , dịu dàng khuyên nhủ “Hiện tại nên uống thuốc , lần này nhất định phải uống , biết không ?”
Vừa nghe đến từ thuốc , Thiên Mạch bất giác nhíu mày . Tròng mắt vừa chuyển, trong mắt loé lên tia sáng “Hoắc đại ca, ta muốn ăn điểm tâm ngọt , ngươi đi bảo người hầu làm cho ta đi, ta sẽ tự uống thuốc .”
“Được” Liễu Thiên Mạch là một nữ tử cao ngạo lạnh lùng , là dạng nữ nhân nói được làm được . Hắn không hề nghi ngờ nàng chút nào , mở miệng đáp ứng .
Thiên hạ đệ nhất thông minh cũng có lúc đoán sai , hắn vừa mới xoay người đi, Thiên Mạch đã dáo dác nhìn ra bên ngoài . Nhìn bóng dáng hắn biến mất , Thiên Mạch đi chân đất xuống giường , đem bát thuốc đen tuyền đổ vào trong chậu hoa . Nàng xem nước thuốc ngấm dần xuống đất , che miệng cười trộm vài tiếng , sau đó bưng bát không quay về giường ngủ .
Liễu Thiên Mạch cũng có lúc bướng bỉnh như thế .
Nàng lấy trong chiếc vòng tay bạch ngọc ra một viên thuốc màu hồng , nhét vào trong miệng , chậm rãi nhắm mắt lại . Một trăm bát thuốc cũng không bằng một viên thuốc của nàng .
Một lúc lâu sau , thanh âm thuần hậu của Hoắc Thiên từ từ vang lên , một cái bóng đen in trên cửa sổ . Thiên Mạch mơ màng mở mắt, nói bằng giọng ngái ngủ “Vào đi .” Cảnh cửa bị Hoắc Thiên đẩy ra kêu ‘kẹt’ một tiếng . Lúc Hoắc Thiên đi vào, nhìn thấy cái bát sứ trắng có vân hoa màu xanh để trên bàn chỉ còn lại một ít nước màu đen , hắn cười hài lòng “Ngoan lắm .”
Thiên Mạch vươn cái lưỡi liếm liếm khoé miệng , thổn thức nói “Rất đắng a, rất đắng a . Ngươi xem , đầu lưỡi của ta còn có màu đen đây nè, ta không lừa ngươi đâu .”
Hoắc Thiên nhìn bộ dạng ngốc nghếch của nàng , không nhịn được cười ra một tiếng . Một tay che miệng, một tay cầm cái bát không lên, cười mỉa “Ngươi bị bệnh, phải tiếp tục ngoan ngoãn uống thuốc .
“Ta sẽ ngoan ngoãn ăn , có hay không điểm tâm ngọt để hết đắng a .” Nói đến điểm tâm ngọt , Thiên Mạch đang bướng bỉnh cũng phải chảy nước miếng .
Bộ dạng khờ dại , thuần khiết, ngốc nghếch như thế này Hoắc Thiên mới nhìn thấy lần đầu tiên , nhìn vào đôi mắt mị hoặc của nàng , Hoắc Thiên lập tức di chuyển tâm mắt , vội vã quay đầu đi chỗ khác .
Nàng là nữ nhi của tể tướng. lại là thiếp của Bình Nam Vương , vậy mà khi nói đến món điểm tâm lại lộ ra cái vẻ mặt này , giống như một tiểu hài tử mong chờ đồ ăn vặt .
Liễu gia trước kia đã đối xử với nàng như thế nào ? Bình Nam Vương lại đối xử với nàng ra sao ?
“Có, nếu ngươi thích , có thể ăn mỗi ngày .” Sau khi nói xong, hắn quay người chậm rãi đi ra khỏi phòng , nàng nhìn theo bóng lưng cao lớn tiêu sái của hắn . Một cơn gió lạnh thổi qua, tay áo bay lên , tất cả tinh hoa ẩn dấu vào trong , thần vận siêu quần xuất chúng .
“Lúc ta trở về , có thể đóng gói cho ta được không ?” Thiên Mạch mắt sáng rõ , không hề dấu vẻ thèm thuồng . Thấy hắn sắp rời đi , vội vã thúc giục . (đã ăn rồi còn bắt người ta gói đem về )
Hoắc Thiên quay lại cười với nàng “Đương nhiên có thể .”
******
Đêm đã khuya , đêm đông đặc biệt yên tĩnh , những cơn gió lạnh thấu xương đang gào thét ngoài cửa sổ . Tiếng gió thổi nghe có vẻ giống như tiếng kể chuyện của một hồn ma chết oan , từng thanh âm thê lương ai oán , những nụ cười âm hiểm liên tục vang lên . Làm cho người ta không thể không kinh hãi .
Đúng lúc này, Bình Nam Vương đại giá quang lâm .
Đột nhiên nghe được tin tức này, Thiên Mạch có hơi sửng sốt .
Đêm đã khuya , Tần Mộ Phong tới đây làm gì ? Chẳng nhẽ muốn khởi binh hỏi tội sao ? Hắn vì Liễu Tự Hoạ mà vội vã đến đây đòi công đạo .
Không thể giải thích nổi cảm giác chua xót đang dâng lên trong lòng , bất giác một nụ cười lạnh như băng đá hiện lên trên môi nàng .
Ngẩng đầu, ánh mắt của nàng giống như một thanh kiếm sắc bén . Nàng chờ , chờ Tần Mộ Phong mang người đến hỏi tội .
Nàng nhìn hắn ngạc nhiên , trong lòng tự nhiên lại cảm thấy yên tâm . Gương mặt hắn mệt mỏi , mồ hôi thấm ướt áo bào . Sắc mặt tuy mệt mỏi xanh xao nhưng đôi mắt vẫn rất tinh tường , trong đáy mắt còn chứa đựng một tình yêu say đắm . Thiên Mạch theo bản năng quay mặt đi , lại bất ngờ rơi vào một vòng tay ấm áp . Mùi hương bạc hà tự nhiên phân tán trong không khí , một hơi thở ấm áp như ánh nắng mặt trời bao phủ lấy nàng , cảm giác ấm áp này khiến cho Thiên Mạch thấy thích thú đến mức không hề muốn thoát khỏi vòng tay của Tần Mộ Phong .
“Thiên Mạch .” Thiên Mạch ngẩng đầu ,nhìn thấy thấy trong mắt hắn có sự ôn nhu cùng cưng chiều , trái tim tự nhiên đập thình thịch . Đêm khuya tĩnh lặng , tiếng tim đập vang lên một cách rất rõ ràng .
Hắn vùi sâu vào trong cái cổ trắng nõn của nàng , tham lam hít lấy mùi thơm hoa quế trên người nàng , sau đó bực bội nói “Ta nghe hạ nhân nói nàng té xỉu, nàng có biết ta lo lắng thế nào không, nếu đã tỉnh lại sao không về Vương phủ ?” Bên tai vai lên một giọng nam nhân rất quyến rũ , cơ hô khiến cho người ta trầm mê .
“Ngươi không phải mang người đến hỏi tội sao ?” Đôi môi run lên, nàng nghiêng , đầu dựa vào đôi vai rộng của hắn . Hai tay do dự hồi lâu không biết có nên ôm hắn hay không . Cuối cùng nàng cũng thuận theo trái tim mình, đem hai tay ôm lấy thắt lưng của hắn .
“Cái gì mà mang người đến hỏi tội , người ta lo lắng nhất chính là nàng .” Tần Mộ Phong vẫn như cũ vùi đầu vào cổ nàng , không hờn giận mà nói . Hơi thở ấm áp của hắn phả vào cổ Thiên Mạch , một sự tê dại giống như dòng điện lưu chuyển khắp tứ chi nàng , giống như gió xuân thổi vào mặt , làm cho nàng choáng ngợp .
“Nhưng là , nàng đang mang thai .” Mỗi khi nghĩ đến chuyện này nàng thuỷ chúng vẫn có cảm giác hờn giận .
“Nữ nhân kia nói bị nàng hãm hại nên mới sảy thai , ta kêu ngự y đến xem xét mới biết nữ nhân kia thực chất không có mang thai , ngay cả Hoắc Thiên cũng bị nàng lừa .” Đối với việc Liễu Tự Hoạ mang thai , trong lòng hắn vẫn còn nghi ngờ , giọng nói bình thản không có chút gợn sóng .
“Nàng đã có dự liệu .” Thiên Mạch thản nhiên nói .
“Nữ nhân kia dùng thuốc làm thay đổi mạch tượng .” Giọng nói của Tần Mộ Phong tự nhiên trở nên nặng nề “Ta vẫn hoài nghi Liễu Tự Hoạ bày trò nên sai người đi kiểm tra gian phòng kia , mới biết được trong phòng có một cái chậu có thể mê hoặc tâm trí gì gì đó . Ta bị người ta lừa , đừng trách ta .”
Trách hắn ? A, nàng có tư cách gì . Liễu Thiên Mạch nàng chỉ là một cái tiểu thiếp nho nhỏ không đáng nhắc đến . Nghĩ đến cái này , trong lòng nàng lại cảm thấy đau nhức .
“Ta không có tư cách , ta chỉ là một tiểu thiếp, là một trong số những nữ nhân của ngươi .” Đã trải qua nhiều sóng gió như vậy mà Tần Mộ Phong vẫn không chịu thừa nhận hắn yêu nàng . Nếu hắn không hứa hẹn gì với nàng thì nàng có tư cách gì để trách hắn ?
Bỗng dưng , một cánh tay cứng rắn siết chặt lấy eo của Thiên Mạch , đau đến mức khiến cho nàng phải khắc cốt ghi tâm .
Một lúc lâu sau , đôi môi của Tần Mộ Phong ghé vào bên tai Thiên Mạch, nhẹ nhàng thở dài .
Tần Mộ Phong từ từ buông nàng ra , hai tay giữ lấy bả vai của nàng , con ngươi đen chằm chú nhìn nàng , hắn giống như biết được nàng đang suy nghĩ cái gì , hắn nhìn nàng chân thành , gằn từng câu từng chữ “Từ nay về sau , nàng là nữ chủ nhân duy nhất của Bình Nam Vương phủ , là nữ nhân duy nhất của Tần Mộ phong ta .”
Trong lòng Thiên Mạch chấn động “Có ý gì ?” Nhìn cả người Tần Mộ Phong được bao phủ bởi ánh trăng màu bạc , khiến cho người ta như túy như si , đã làm khuấy động trái tim của Thiên Mạch . Bàn tay nắm chặt lại ,đáy lòng lại có một tia chờ mong .
“Các nàng đều đã bị ta cho đi , từ nay về sau, Bình Nam Vương phủ chỉ có một vị phu nhân .” Ánh mắt cười của hắn giống như trăng non sáng tỏ trong trời đêm . Đây là lời hứa hẹn của hắn đối với Liễu Thiên Mạch , hiện giờ, hắn đã làm được .
Từ nay về sau, hắn chỉ có một nữ nhân .
Hốc mắt của Thiên Mạch nóng lên, nước mắt chảy vòng quanh “Ngươi cần gì phải làm như vậy ?” Tình cảm giữa bọn họ chỉ là những món tiền sắp được giao dịch . Nàng đến tột cùng có cái gì tốt mà có thể làm cho một kẻ phong lưu như hắn hồi tầm ?
“Ta chỉ muốn nàng .” Tần Mộ Phong đưa tay ra vuốt mái tóc dài của nàng , yên lặng nhìn chằm chằm vào nàng , giống như trên mặt nàng đang dính cái gì vậy .
Bàn tay Thiên Mạch nắm chặt , giọng nói của nàng gần như run rẩy “Kia...Thải Hà ? Liễu Thiến thì sao ?” Một câu vô cùng đơn giản nhưng phải có một dũng khí rất lớn mới có thể nói ra . Nàng nhìn trộm hắn , thấy sắc mặt hắn vẫn chưa biến đổi , ý cười trong mắt bỗng dưng biến mất , thay vào đó là một ngọn lửa đang chớp động .
Yêu càng sâu đậm, càng sợ phải đối mặt với chân tình của Tần Mộ Phong . Nàng sợ hãi , nàng sợ nàng sẽ nghe được đáp án mà nàng không muốn nghe . Trong cái gọi là tình yêu , nàng yếu đuối vô lực , không có dũng khĩ để đối mặt với nó .
Trong đôi mắt đen của Tần Mộ Phong hiện ra một tia ảm đạm , hắn hít một hơi thật sâu “Thiên Mạch, ta không muốn lừa nàng . Ta yêu Thải Hà, trước sau như một .Đối với Liễu Thiến , ta thưởng thức nàng , thích nàng . Ta vẫn yêu Thải Hà , bời vì Thải Hà đã chết , nàng ấy không thể tranh đấu với nàng . Còn về phần Liễu Thiến , ta vẫn sẽ đi tìm , nhưng ta sẽ không lấy nàng ấy . So với Liễu Thiến , ta thích nàng hơn . Nếu nàng không tồn tại , ta sẽ giữ Liễu Thiến lại bên người . Nhưng hiện tại , nàng là nữ nhân duy nhất ta muốn giữ lại bên người .” Bất tri bất giác , bóng hình xinh đẹp của Thiên Mạch đã in sâu trong trái tim hắn . Trừ nàng ra , trong lòng hắn không thể chứa đựng bất cứ nữ nhân nào khác .
Tần Mộ Phong không biét bản thân có yêu nàng hay không , nhưng là hắn biết mình không thể không có nàng . Nàng sinh ra là để dành cho hắn , là một nửa không thể thiếu trong cuộc sống của hắn . Mất đi Thải Hà , hắn tuyệt đối không cho phép mình lại mất đi nàng .
Giọng nói của hắn bay đến bên tai Thiên Mạch, tựa như mây trắng bay trên chín tầng trời cao , lại giống như bong bong nước dưới ánh sáng mặt trời rực rỡ , như thực như mơ , hư không xa tắp .
Một giọt nước mắt nóng bỏng trào ra từ mi mắt , nặng nề rơi lên váy , giống như tình yêu không trọn vẹn của nàng “Mộ Phong..Ta yêu chàng .” Nàng yếu ớt nỉ non . Nàng toàn tâm toàn ý yêu thương hắn đồng thời cũng muốn hắn một lòng một dạ với nàng . Nàng thầm mong mình có được một tình yêu trọn vẹn .
Là nàng đã đến muội sao ? Tất cả đều đã muộn sao ? Vì sao hắn thuỷ chung không chịu nói ra ba chữ kia ? Vì cái gì không thể cho nàng miình tình yêu trọn vẹn ?
Nàng có điểm nào không bằng Thải Hà , vì sao Tần Mộ Phong không thể nói một câu ta yêu nàng ?
Là nàng đã quá tham lam ? Hay là Tần Mộ Phong đối với nàng vô tình ?
Không , hắn yêu nàng , nàng biết chắc chắn như vậy , Tần Mộ Phong thực sự rất yêu nàng . Nếu yêu, vì sao lại chôn dấu ở tận đáy lòng , không thể cho nàng một câu trả lời rõ ràng ?
Cái nàng muốn , chính là ba chữ vô cùng đơn giản kia thôi . Thế nhưng thật sự khó khăn đến vậy sao ? Một kẻ luôn bừng bừng khí thế , oai phong lẫm liệt , phong lưu phóng khoáng như hắn lại không dám đói mặt với tình cảm chân thật của mình .
Thiên Mạch nàng tự xưng thiên hạ đệ nhất lại bại trong tay một nữ nhân đã chết . Nàng không cam lòng , thật sự không cam lòng .
Máu , trong nháy mắt ngưng trệ , hơi lạnh thấu xương từ lòng bàn chân truyền tới trái tim , lan rộng ra khắp cơ thể .
Hai cánh tay của Thiên Mạch gắt gao ôm chặt lấy Tần Mộ Phong , tựa hồ muốn hắn cùng nàng chia sẻ những đau đớn khổ sở , chua xót đắng cay trong lòng . Mặt nàng chôn sâu ở trong ngực hắn , ngăn không cho nước mắt rơi ra ngoài . Nàng chán ghét sự yếu đuối của bản thân , nàng không muốn hắn nhìn thấy sự kém cỏi của nàng .
Trong trò chơi này, bọn họ đều thua . Phi Yến đại danh lừng lẫy đã thất bại, thất bại thảm hại . Nhưng nàng nguyện ý , nguyện ý vì hắn mà trầm luân .
Hơi thở nóng bỏng của hắn không ngừng nhắc nhở nàng , Tần Mộ phong hắn vĩnh viễn để lại trong lòng Liễu Thiên Mạch nàng một dấu ấn khó quên .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...