Ban đêm không có ánh trăng , loạn táng cương chìm trong bóng đen mù mịt , âm trầm đáng sợ . Gió lạnh gào thét thê lương , giống như trận trận tiếng kêu rên rỉ bi ai .
Trong bóng đêm hình như có một chút ánh sáng . Sâu trong cỏ dại có hai nam nhân đang ngồi đối diện nhau .
Tần Mộ Phong bỏ thêm củi vào đống lửa, ánh sáng toả ra bốn phía “Hắn không phải là gạt ta đó chứ ? Tại sao ngay cái bóng cũng không thấy ?”
Hoắc Thiên bình tĩnh , trong ánh mắt đã xuất hiện một tia lo lắng “Ngươi không cần lo lắng ,Thiên Mạch sẽ không có việc gì đâu . Theo như ngươi nói Diêm Môn môn chủ là chánh nhân quân tử , hắn sẽ không làm khó Thiên Mạch , mục đích của hắn là dụ ngươi đến đây .”
Tần Mộ Phong khẩu khí rất phiền não “Ta biết , chỉ là...hắn tại sao không có xuất hiện, đã nửa ngày rồi .”
Hoắc Thiên nhìn đống lửa, cười khổ “Trừ bỏ chờ ở nơi này chúng ta còn có thể làm gì ?”
Tần Mộ Phong giận dữ đứng lên “Ta không đợi nữa .” Nếu đợi thêm lát nữa chắc hắn phát diên mất .
“Ngươi không đợi .” Hoắc Thiên nói tiếp “Thiên Mạch làm sao bây giờ ?”
“Ta...không thèm để ý đến đàn bà kia , để cho nàng tự sanh tự diệt .” Tần Mộ Phong vốn muốn nói mình sẽ tự đi tìm nhưng lời đã đến miệng rồi mà hết lần này đến lần khác đều nói không được .
Trong bóng tối truyền đến một tiếng cười lạnh châm chọc “Hừ , Bình Nam Vương quả nhiên rất vô tình .” Nương theo tiếng gió lạnh thê lương , thanh âm kia lạnh đến tận xương .
Tần Mộ Phong định thần, toàn thân cảnh giác . Hắc y nữ tử này có thể thần không biết quỷ không hay mà tới gần bọn họ , nữ tử này võ công thâm hậu không lường được . Nàng là ai ? Tại sao lại ở chỗ này ?
“Ai?” Hoắc Thiên đứng lên , xem xét chung quanh .
“Đưa tin” Liễu Thiên Mạch một thân y phục dạ hành , diện sa che mặt , từ trong bóng tối đi ra , dần dần lộ ra trước ánh sáng .
Tần Mộ Phong rất nhanh tỉnh táo lại “Ngươi là người của Diêm Môn ?”
“Dưới sự uỷ thác của người đàn bà ngốc kia đưa cho ngươi một phong thư .” Thiên Mạch từ trên lưng gỡ xuống một phong thư , vận nội lực làm ám khí đưa đến chỗ Tần Mộ Phong .
Tần Mộ Phong rất tỉnh táo , nếu bọn họ không phải đối thủ thì nàng sẽ đánh giá hắn rất cao . Đáng tiếc giữa bọn họ đã phát sinh rất nhiều chuyện , nàng đối với hắn chỉ có căm ghét .
Tần Mộ Phong tay mắt lanh lẹ, dùng hai ngón tay đón lấy phong thư “Đa tạ cô nương .”
Thiên Mạch liếc Tần Mộ Phong , khinh miệt nói “Cám ơn cái gì , ngươi không xứng cùng bổn cô nương nói chuyện . Môn chủ bảo ta nói cho ngươi , hắn khinh thường dùng cách bỉ ổi này giết ngươi , lần này tạm thời buông tha cho ngươi .”
Ánh mắt Hoắc Thiên gắt gao nhìn vào Thiên Mạch “Thiên Mạch đâu ?” Hắn quan tâm nhất chính là sự an nguy của Thiên Mạch .
“Yên tâm , nàng không có việc gì .” A, quan tâm nàng nhất vẫn là Hoắc Thiên , là một người ngoài , còn ‘trượng phu’ của nàng thì coi nàng như không khí .
“Cáo từ” Thiên Mạch xoay người , trong mắt tràn đầy sát khí . Nàng nắm chặt tay , khống chế lửa giận của bản thân , sợ mình không thể khống chế tâm tình của bản thân mà giận dữ giết Tần Mộ Phong .
Tần Mộ Phong vô tình, nàng đã hoàn toàn thấy được .
Tần Mộ Phong nghi ngờ liếc nhìn Thiên Mạch , mở phong thư .
[ Ta lạnh lùng không có nghĩa là ta không có tâm tình . Ta ngoan ngoãn phục tùng không có nghĩa là ta dễ bị khi dễ . Tần Mộ Phong , ngươi không cần lo lắng, ta bây giờ rất an toàn , Diêm Môn môn chủ không có làm khó ta . Ta bây giờ tốt lắm, chính là , ta không nghĩ sẽ về Vương phủ . Vợ chồng cãi nhau có thể về nhà cha mẹ , ta cũng có thể . Ta không có nương gia , là một người bằng hữu thu nhận ta . Ta tạm thời rời đi , để lại cho ngươi sự thanh tịnh . Ngươi muốn chơi bời gì thì cứ chơi , ta không xen vào , cũng không muốn quản . Chúc ngươi vĩnh viễn hưởng phúc , sớm ngày kệt sức mà chết----Liễu Thiên Mạch kính thư .]
Đọc xong bức thư của Liễu Thiên Mạch , Tần Mộ Phong giận đến mức nghiến răng nghiến lợi , bừng bừng lửa giận “Đàn bà kia...cư nhiên dám nguyền rủa ta .” Đàn bà kia quả thực rất to gan .
Hoắc Thiên lườm hắn một cái “Ngươi xứng đáng bị như thế .” Hắn vẫn biết Thiên Mạch không có nhu nhược như bề ngoài .
Sau khi ăn cơm tối , Thiên Mạch ăn chút đồ ngọt , nằm ở trên giường đọc sách . Nàng biết sau khi ăn xong mà ăn đồ ngọt là không tốt nhưng lại không khống chế được bản thân .
“Tiểu thư , người muốn đi ra ngoài một chút không ? Người đã nằm cả ngày rồi .” Tiểu thư rất siêng năng , rất ít khi một ngày không làm gì .
Thiên Mạch thản nhiên liếc qua Hồng Ngạc , đem cuốn sách trong tay nhét sang một bên , miễn cưỡng nói “Đem Chu dịch cho ta .” Khi rảnh rỗi nàng rất thích đọc sách, vẽ tranh , làm thơ , gảy đàn , thổi tiêu . Không phải nàng muốn làm ra vẻ phong nhã mà là tu thân dưỡng tính .
“Vâng” Hồng Ngạc đi tới trước giá sách , lấy ra một quyển cổ thư , cung kính đưa cho Thiên Mạch .
Nàng thích đọc sách , trong thư phòng có rất nhiều thư hoạ .
Thiên Mạch tiện tay lật hai trang sách , khó chịu ngồi dậy , một tay cầm sách , một tay lùa vào mái tóc “Hồng Ngạc ,ta rất khó chịu .”
Hồng Ngạc nhanh nhẹn nói “Nô tỳ pha trà an thần cho tiểu thư .”
Thiên Mạch xua xua tay “Không cần, uống cái đó vào càng khó chịu , uống vào ba phần là thuốc độc , ta không uống cái đó .”
“Nô tỳ nấu canh ngọt cho tiểu thư .” Hồng Ngạc cẩn thận hỏi , sợ chọc giận Thiên Mạch .
Thiên Mạch lại xua tay , từ trên giường đứng lên “Không cần , ta vừa mới ăn đồ ngọt xong .” Đại sư phó nói ăn đồ ngọt xong sẽ dễ bị béo phì .
Hồng Ngạc thấy Thiên Mạch đứng lên lập tức gồi xuống đi hài cho nàng .
Thiên Mạch cúi người gạt tay Hồng Ngạc ra “Không cần , ta tự mình mang hài .” Nàng tự nhiên không có thói quen để người khác đi hài cho nàng .
Hồng Ngạc cả kinh, quỳ gối trên đất , hoảng loạn nói “Tiểu thư, ta sai rồi .” Tiểu thư cho tới giờ chưa bao giờ tự mặc quần áo , hôm nay tự mình động thủ , tiểu thư nhất định ghét nàng rồi .
Thiên Mạch không thể không cười , nhìn nàng “Ngươi sai chỗ nào ?” Nàng ta căn bản không có sai , nha đầu này nói bậy bạ gì chứ ?
Thấy Thiên Mạch cười, Hồng Ngạc càng bối rói “Tiểu thư , nô tỳ lắm miệng, nô tỳ tay chân vụng về .” Tiểu thư cư nhiên cười với nàng , nàng xong rồi , lần này nhất định đã phạm vào đại tội .
Thiên Mạch đỡ Hồng Ngạc “Đứng lên , ta biết .” Nàng thấy rõ Hồng Ngạc rất sợ nàng , chẳng nhẽ nàng đáng sợ như vậy ?
Hồng Ngạc được nàng đỡ , đứng lên , cúi đầu không dám nhìn nàng, cả người tựa hồ run lên .
“Hồng Ngạc , ngươi biết không , ta ở Vương phủ đã quen tự mình động thủ .” Từ khi thu nhận ba nha hoàn , nàng dạy bọn họ phải biết thuần phục chủ nhân , lúc không có nhiệm vụ để làm , ba người các nàng hầu hạ rất chu đáo . Sống ở Vương phủ một thời gian , nàng mới biết được có ba nha hoàn này bên người thực sự là hạnh phúc . Nàng đích thực đối với các nàng quá lãnh khốc , quá nghiên khắc, cũng khó trách các nàng sợ nàng .
Hồng Ngạc vẫn như cũ cúi đầu, lấm lét nhìn Thiên Mạch “Tiểu thư người thực sự không giận nô tỳ sao ?”
Khoé miệng Thiên Mạch hàm chứa một nụ cười ôn nhu , nhẹ nhàng lắc đầu “Không có” Nàng đem cuốn sách trong tay để lên thư án , đi ra ngoài . Nàng quay đầu , cười với Hồng Ngạc “Không phải nói muốn đi ra ngoài xem sao ? Đi thôi .”
Tiểu thư lại cười , cười rất ôn nhu , Hồng Ngạc hung hăng tự véo đùi một cái , xác định mình không có nằm mơ , ngẩng đầu ngây ngốc “Tuân lệnh”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...