Vương Phi Thất Sủng

Liễu Thiên Mạch dừng bước , đứng tại chỗ .
Tần Mộ Phong nhìn bóng lưng cô đơn của Thiên Mạch nhịn không được có cảm giác đau lòng . Liễu Phinh Đình là muội muội của nàng mà cư nhiên lại nói nàng như vậy .
Liễu Phinh Đình không nhận ra nàng , có thể nói nàng đã bị Liễu gia hoàn toàn quên lãng .
Tần Mộ Phong đứng lên muốn thay nàng giải vây , lại bị Thải Y ở một bên kéo lại . Thải Y gắt gao lôi kéo cánh tay hắn “Vương gia , đó là chuyện của tỷ muội các nàng .” Nàng đang muốn nhìn thấy Liễu Thiên Mạch bị khi dễ .
Liễu Tự Hoạ mị nhãn như tơ , nhẹ nhàng tới gần Tần Mộ Phong “Tỷ tỷ của ta lúc nào cũng như vậy , đã khiến Vương gia chê cười rồi . Nàng chỉ cùng vị cô nương kia đùa giỡn một chút thôi , không có ác ý gì đâu .”
Liễu phu nhân cũng nở nụ cười phụ hoạ “Vương gia , người đừng để ý .”
Tần Mộ Phong nhíu mày ,có chút do dự nhưng cuối cùng hắn vẫn chậm rãi ngồi xuống .
Liễu Phinh Đình đắc ý cười nói “Ta nói tướng quân phu nhân, sao ngươi không nói câu nào ? Ngươi cũng biết bản thân không có giáo dưỡng sao ?”
Thiên Mạch cố gắng khống chế tâm tình của bản thân , quay đầu nhìn Liễu Phinh Đình , thản nhiên nói “Đúng vậy , ta đúng là không có giáo dưỡng . Hết cách , ai bảo Liễu gia chúng ta gia môn bất hạnh chứ .” Liễu gia đúng là gia môn bất hạnh , nếu không đâu có xuất hiện cái loại bại hoại này .
“Ngươi nói cái gì ?” Liễu Phinh Đình nghi hoặc .

“Ta nói , cha của Liễu Thiên Mạch ta là tể tướng đại nhân , vì công việc bề bộn nên đã quên ta , vì vậy nên ta không khác gì kẻ không có giáo dưỡng .” Thiên Mạch khoé miệng nhếch lên , cười thản nhiên “Ngươi có ý kiến gì không ?”
Liễu Phinh Đình kinh hãi “Ngươi là Liễu Thiên Mạch ?” Nàng ta cư nhiên là Liễu Thiên Mạch .
Liễu Thiên Mạch thản nhiên liếc nàng “Thất muội của ta trí nhớ không tệ .” Trí nhớ của mỗi người trong Liễu gia đều tốt lắm .
Khiếp sợ trôi qua , Liễu Phinh Đình nhfin nàng khinh thường “Cho dù ngươi là Liễu Thiên Mạch thì như thế nào ? Cuộc sống của ngươi ở Bình Nam Vương phủ không tốt sao ? Câu dẫn được Hoắc tướng quân, ngươi cũng thật bản lãnh .” Tiện nhân này cư nhiên là Liễu Thiên Mạch , đã gả cho bình Nam Vương còn không biết liêm sỉ đi dụ dũ Hoắc Thiên , nàng đúng là lợi hại .
Khoé miệng Thiên Mạch hàm chứa một nụ cười ưu nhã , thản nhiên liếc nhìn Tần Mộ Phong, chớp chớp mi “Ngươi nói đúng , Liễu Thiên Mạch ta ở Bình Nam Vương phủ đích thực bị người ta ghét bỏ .”
Liễu Phinh Đình nhìn Thiên Mạch đầy căm ghét “Đã có phu quân còn không búi tóc , chắc hẳn có chủ tâm đi câu dẫn nam nhân .”
“Thiên Mạch không búi tóc không biết có phạm vương pháp hay không , Thiên Mạch tài sơ học thiển , xin Liễu tiểu thư chỉ giáo .” Liễu Thiên Mạch lãnh đạm , cũng không có nghĩa nàng không có tính tình . Liễu Thiên Mạch đột nhiên ‘nga’ một tiếng , làm bộ như vừa hiểu ra cái gì , “Mẫu thân của Liễu Phinh Đình tiểu thư là một thanh lâu nữ tử hạ tiện , sợ rằng tài học của tiểu thư cũng không tốt ,cũng khó trách ngươi không biết cái gì là vương pháp .” Nàng vẫn cười , không hề có chút e dè .
Mặt Liễu Phinh Đình nhất thời đỏ lên , nàng không có gì để phản bác vì lời Thiên Mạch nói đều là sự thật .
Những người xem náo nhiệt xung quanh đều nhìn nàng chằm chằm , nàng thật sự mất hết thể diện tức giận giớ tay lên tát Thiên Mạch .
Thiên Mạch không có né tránh , đưa mặt ra cho nàng đánh .
Ngay khi cái tát của Liễu Phinh Đình sắp rơi vào mặt Thiên Mạch thì một bóng đen từ bên ngoài phi vào , ôm lấy eo của Thiên Mạch , tránh cái tát của Phinh Đình .
Hắn ôm lấy Thiên Mạch bay nhanh ra ngoài , lạnh lùng lưu lại một câu “Tần Mộ Phong , muốn người đàn bà của ngươi sống thì đến loạn táng cương gặp ta . Ngươi chỉ được đi một mình , nếu không , người đàn bà của ngươi tánh mạng khó giữ được .”
“Thiên Mạch” Hoắc Thiên bất chấp mọi người nhìn hắn, vội vã đuổi theo .
Tần Mộ Phong cũng đuổi theo , trong miệng mắng thầm “Đàn bà , ngươi lúc nào cũng mang phiền toái đến cho ta .”
‘Vương...” Thải Y vốn định gọi hắn lại nhưng Tần Mộ Phong đuổi theo quá nhanh , đã không còn thấy bóng dáng .
Thải Y cắn chặt răng , lộ ra thần sắc đố kỵ .
***

Hắc y nhân ‘uy hiếp’ Thiên Mạch cũng không có lập tức rời khỏi tướng phủ mà mang nàng đến một nơi hẻo lánh .
Nhìn xung quanh không có ai , hắn buông Thiên Mạch ra “Tại sao không chống lại ?” Nắn mặc một bộ y phục màu đen , đeo mặt nạ màu bạc , không phải ai khác mà chính là Diêm Môn môn chủ .
“Ngươi tại sao lao lại ở đây ?” Hắn là sát thủ , xuất hiện tại tướng phủ hẳn không có chuyện gì tốt .
“Ta đến xem, trùng hợp bắt gặp ngươi bị người đàn bà kia khi dễ .” Khúc Vô Tình nói .
“Cám ơn ngươi đã cứu ta .” Mục đích của Khúc Vô Tình là cứu nàng chứ không phải dẫn Tần Mộ Phong ra ngoài . Nếu hắn muốn dẫ dụ Tần Mộ Phong hẳn sẽ không uy hiếp nàng . Hắn là một người thông minh , suy nghĩ rất chu đáo .
Khúc Vô Tình thản nhiên nói “Có thể cứu Bạch Thất cô nương là vinh hạnh của ta .”
“Cảm ơn ngươi cứu ta , theo ta đi uống một chén nghen .” Nàng bây giờ tâm phiền ý loạn, tự nhiên lại rất muốn uống rượu .
“Tại sao tìm ta ?” Khúc Vô Tình hỏi .
Thiên Mạch yếu ớt trả lời , mang theo một nụ cười lạnh không vui “Trừ bỏ ngươi , ta không biết tìm ai , ba nha hoàn bên người ta tửu lượng rất kém , Hoắc Thiên không được, Tần Mộ Phong lại càng không được .”
“Xin lỗi, ta không thể cùng người .” Trong giọng nói của Khúc Vô Tình toát ra sự ôn nhu “Đoá Đoá không cho ta uống rượu .”
“Ngũ tỷ ?” Thiên Mạch không thể không hỏi “Hai người các ngươi ở cùng mộ chỗ ?” A, Diêm môn môn chủ lãnh khốc, gặp được nữ tử yêu thương , cũng sẽ hoá thành ôn nhu .
“Đúng vậy , lúc ta gặp nàng lần đầu tiên cũng không biết nàng là Ngũ cô nương của Vô Tranh sơn trang .” Nhắc đến nữ nhân mình yêu thương, giọng nói của Khúc Vô Tình tự nhiên mềm đi rất nhiều .

“Chúc mừng các ngươi .” Khoé miệng Thiên Mạch mỉm cười “Ta không phải nên gọi ngươi một tiếng Ngũ tỷ phu chứ ?” Lại thêm một vị sư tỷ gả ra ngoài .
“Bạch Thất cô nương , Phi Yến dạ đạo , danh trấn giang hồ , Khúc Vô Tình sợ rằng gánh không nổi .”
“Ngươi nói giỡ cái gì đó , Ngũ tỷ phu chính là Ngũ tỷ phu , ngươi đảm đương không nổi ? Vậy ngươi chẳng phải càng không có tư cách làm con rể của Vô Tranh sơn trang sao ?”
Khúc Vô Tình có chút cười nói “Đoá Đoá nói , không cho ta nhìn người đàn bà khác , cũng không cho ta thân mật với người đàn bà khác , ta không biết ngươi có được tính là người đàn bà khác hay không .”
Thiên Mạch lạnh lùng lườm hắn một cái “Ta là muội muội của Ngũ tỷ , hơn nữa lập chí độc thân , không cần xem ta là ngoại nhân , yên tâm , ta sẽ không vì mơ ước sắc đẹp của ngươi mà câu dẫn ngươi đâu .” Nói nhảm , nàng tự biết tính toán , Ngũ tỷ không phải rất ngốc sao .
Khúc Vô Tình không có trả lời nàng , “Cáo từ”
Hắn là một nam nhân rất kiêu ngạo , nhưng là , hắn đã gặp phải Ngũ sư tỷ . Hắn rất yêu Ngũ sư tỷ , lúc nhắc đến Ngũ sư tỷ , cả người hắn toát ra sự ôn nhu . Giữa hai ngươi bọn họ tất nhiên là có cả một câu chuyện .
A, lại thêm một đoạn truyền kỳ nữa .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui