Sau khi tắm rửa , nàng thay một bộ quần áo màu vàng , mái tóc đen dùng một dải lụa màu vàng buộc lại , dùng một vài con bướm vàng làm phụ kiện . Trên tai đeo một đôi khuyên hình con bướm nhỏ màu vàng . Đạm mà không lãnh , mềm mại thanh nhã . Ngâm mình trong ôn tuyền, da nàng tự nhiên hiện lên sắc hồng . Cả người kiều diễm mỹ lệ , đã mất đi vẻ lạnh lùng ngày trước , không những thế còn lộ ra một chút ôn nhu .
Tướng quân phủ không có nữ quyến, tự nhiên sẽ không đó đồ dùng của nữ nhân . Quần áo và trang sức trên người nàng đều là ra ngoài mua , Hoắc Thiên đối với nàng thật có lòng .
Trang phục hoàn hảo , nha hoàn đưa nàng lên lầu . Hoắc Thiên sợ nàng ngại ngùng nên đặc biệt ở đây chờ nàng .
Nàng vừa bước qua cửa, Hoắc Thiên đồng thời cũng quay đầu . Nhìn tư thái diễm lệ của nàng , khoé miệng hắn hơi cong lên , lộ ra một nụ cười ấm áp “Bộ y phục này rất hợp với ngươi .”
Thiên Mạch ngồi lên chiếc ghế trúc , lặng lẽ nhìn Hoắc Thiên “Cảm ơn y phục của ngươi .” Trải qua vài lần tiếp xúc, nàng biết Hoắc Thiên thật tâm đối xử tốt với nàng .
“Có lạnh không ?” Hoắc Thiên nhìn thẳng vào Thiên Mạch, trong đôi mắt đen hiện lên một tia lo lắng .
“Không lạnh” Nàng từ nhỏ tập võ, thân thể tốt hơn so với người bình thường . Thiên Mạch nhẹ nhàng thở dài, trong lời nói mang theo vài phần bất đắc dĩ “Đưa ta đến Liễu phủ nghen .” Nàng không muốn đi , lại càng không muốn bị người ta chê cười . Nhưng nàng bây giờ là Liễu Thiên Mạch vậy nên hãy làm những chuyện mà Liễu Thiên Mạch nên làm .
Hoắc Thiên đứng lên, động tác ưu nhã “Ta trước tiên đem ngươi đi nhìn một vật.”
“Cái gì ?” Thiên Mạch có chút tò mò .
Hoắc Thiên cười một cách cao thâm khó dò “Rồi ngươi sẽ biết .”
Theo Hoắc Thiên đi tới thư phòng , Thiên Mạch đứng ở cửa, tay vịn vào khung cửa, tò mò nhìn vào trong phòng .
Hoắc Thiên quay đầy lại, ánh mắt ôn nhu như nước “Mau vào”
Thiên Mạch nheo mắt , ánh mắt lãnh đạm đảo qua bức hoạ treo trên tường , gật đầu tán thưởng “Hảo hoạ” Trên vách tường trong thư phòng treo sáu bức tranh , mỗi một bức đều là danh hoạ .
Hoắc Thiên nhìn nàng mỉm cười, ánh mắt ôn nhu “Ta lấy Yên Ba Giang Thượng đồ của ngươi , bây giờ ta trả ngươi một bức .” Lúc đầu khi lấy bức tranh của Thiên Mạch hắn đã có chủ ý này .
Thiên Mạch hơi lắc đầu “Không nên” Ý tứ của Hoắc Thiên là muốn nàng lấy một bức danh hoạ làm lễ vật mừng thọ Liễu Sóc , hắn làm như vậy là múôn giúp nàng . “Hoắc Thiên tướng quân , danh hoạ nên cấp cho người thực sự yêu tranh thưởng thức , Liễu tể tướng hiểu tranh nhưng lại không yêu tranh .”
“Nga?” Liễu tể tướng thường xuyên dùng một số tiền lớn mua danh hoạ , đương nhiên yêu thích tranh , Thiên Mạch vi sao lại nói hắn không biết thưởng thức ?
“Hắn không thích tranh , chỉ là thích làm ra vẻ phong nhã , danh hoạ vào tay hắn chẳng khác nào bị huỷ hoại . Hảo ý của tướng quân Thiên Mạch xin nhận .” Nàng sẽ không vì thể diện mà mang danh hoạ đưa cho Liễu Sóc , thật không đáng .
Hoắc Thiên bất đắc dĩ nói “Tốt thôi, đã như vậy ta cũng không miễn cưỡng .” Hoắc Thiên mở ngăn kéo , lấy ra một miếng ngọc kỳ lân đặt lên bàn “Thiên Mạch , ta lấy tranh của ngươi , miếng ngọc kỳ lân này xem như hồi lễ .”
Thiên Mạch than nhẹ , nếu nàng không nhận Hoắc Thiên nhất định sẽ không từ bỏ ý định “Cảm ơn tướng quân .” Ngọc kỳ lân giá trị liên thành , cấp cho Liễu tể tướng thật là phí .
Hoắc Thiên thay đổi cách nói “Ta với ngươi có cần khách sáo như vậy không ? Nếu ngươi không ngại ta sẽ gọi ngươi là Thiên Mạch .” Hai chữ phu nhân thật sự rất xa lạ .
Nụ cười tươi của hắn khiến cho Thiên Mạch cảm thấy như gió xuân ấm áp , bất giác , khoé miệng nàng hiện lên một nụ cười mờ ảo “Ta không ngại , ngươi có thể gọi ta là Thiên Mạch .” Sự thật thì nàng rất chán ghét hai chữ phu nhân này .
“Đi thôi , ta mang ngươi đến tướng phủ .” Hoắc Thiên rất tự nhiên vươn tay ra , hoàn toàn quên rằng nam nữ hữu biệt .
Thiên Mạch không do dự đưa tay đặt trong lòng bàn tay hắn , mặc cho hắn nắm .
Lúc nhìn thấy Nhị tỷ phu nắm tay Nhị sư tỷ, nàng cảm thấy rất hâm mộ .
Được một nam nhân nắm tay , hẳn là có cảm giác rất an toàn . Mỗi lần bị Nhị tỷ phu nắm tay , Nhị sư tỷ đều cười rất vui vẻ . Nàng biết , Nhị sư tỷ rất hạnh phúc .
Lòng bàn tay hắn ấm áp , cũng giống như con người hắn vậy , khiến cho người ta có cảm giác rất thoải mái , ai cũng không có mở miệng , cảm giác ấm áp đó tràn ngập xung quanh bọn họ .
Thiên Mạch ngẩng đầu nhìn gương mặt Hoắc Thiên , đáy mắt hiện lên một tia nghi hoắc . Nếu người nàng gả là Hoắc Thiên , bây giờ sẽ có kết cục như thế nào ? Có thể hay không giống như Nhị sư tỷ , sẽ có hạnh phúc thực sự ?
Hạnh phúc là gì ? Nàng không biết . Từ trước tới nay nàng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện lập gia đình , lại càng không quan tâm đến hạnh phúc , nhưng bây giờ nàng lại muốn biết mùi vị của hạnh phúc là như thế nào .
Tần Mộ Phong mang Thải Y đến tham dự thọ yến của tể tướng làm cho nàng cảm thấy bối rối . Nhưng là nàng đã gặp phải người khiến cho nàng vui vẻ , đó chính là Tần Vật Ly , gặp Hoắc Thiên - người mang đến cho nàng sự ấm áp . Tần Vật Ly tiêu sái , Hoắc Thiên ôn nhu , hai nam tử này đều là nhân trung long phượng , phẩm chất đều hơn Tần Mộ Phong gấp trăm lần . Gặp gỡ bọn họ không phải là chuyện xấu . Nếu không gả cho Tần Mộ Phong nàng sẽ không gặp được Tần Vật Ly , sẽ không biết cảm giác ấm áp là như thế nào . Tái ông thất mã , đôi khi cũng không phải là điều xấu .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...