Vương Phi Thất Sủng

“Ngươi như thế nào biết ?” Tần Mộ Phong kinh ngạc, nàng xuất thân là con nhà quan , tại sao lại hiểu rõ việc giang hồ như thế ?
Câu hỏi của hắn làm cho Liễu Thiên Mạch trấn định lại . Nàng vỗ vỗ tay , bình tĩnh nói “Đọc qua vài quyển sách mà thôi .” Nàng bị làm sao vậy chứ, cư nhiên thất thố trước mặt hắn .
“Độc trên người ta là do ai giải ?” Tần Mộ Phong thông minh như vậy , lập tức nhận thấy có chỗ không đúng . ‘Thất bộ truy hồn’ vốn không có giải dược trừ bỏ thiên hạ đệ nhất độc y và tả thủ thần y ra thì hắn không biết người nào có thể giải được .
“Diêm môn môn chủ giải cho ngươi .” Nàng đang nói sạo .
“Hắn tại sao lại giải độc cho ta ?” Tần Mộ Phong không mấy tin tưởng lời nàng nói . Diêm môn môn chủ không am hiểu y thuật hơn nữa tại sao Khúc Vô Tình lại giải độc cho hắn ?
“Hắn nói mạng ngươi là của hắn, bất luận kẻ nào cũng không thể cướp đi .” Sự thật thì mạng của Tần Mộ Phong là của nàng .
“Nguyên lai là như thế .” Dựa theo quy củ của giới sát thủ nếu như hắn chết trong tay người khác thì nhiệm vụ của Diêm môn coi như thất bại , sẽ không nhận được tiền thù lao . Diêm môn môn chủ cứu hắn chính là bởi vì cái này .

Thiên Mạch hắt hơi một cái ,thân thể co lại “Hừng đông rồi , trở về đi thôi .”
Tần Mộ Phong cởi áo khoác của mình quàng lên người nàng “Ngươi gầy quá, cần tẩm bổ cho tốt .” Nàng quá gầy , ngay cả một chút thịt cũng không có .
“Ta cảm thấy như vậy rất tốt .” Từ khi được Đại sư phụ mang về nàng vẫn sống rất xa hoa . Nàng trời xanh mảnh mai , cho dù tẩm bổ như thế nào cũng không khá lên được .
Tần Mộ Phong khống có nói lại, chỉ phun ra một câu “Mười ngày sau là đại thọ của thừa tướng có phải hay không ?”
“Đúng.” Ngay cả nàng cũng đã quên khuấy mất thọ thần của tể tướng . Ngày giỗ của mẫu thân và sinh thần của phụ thân chỉ kém nhau có mười ngày , thật sự là châm chọc a .
“Ta sẽ cùng ngươi trở về , ta sẽ không để cho bọn tỷ muội coi thường ngươi .” Liễu tể tướng có chín nữ nhi , mỗi người đều gả vào nhà quyền quý . Nếu Liễu Thiên Mạch khác biệt sẽ bị bọn họ chê cười .
“Cảm ơn .” Gương mặt của nàng không mấy biến hóa nhưng trong đáy lòng tự nhiên lại có một tia ấm áp .

“Nếu ta không nhớ nhầm thì Liễu tể tướng rất tao nhã , đặc biệt thích hội họa.” Hắn có thể tìm một bức danh họa .
Thiên Mạch biết ý tứ của Tần Mộ Phong , đáy mắt xẹt qua một tia đùa cợt “ Danh họa nên để cho người hiểu biết thưởng thức .” Người kia không biết thưởng thức là cái gì , chỉ tổ chà đạp lên tâm huyết của người khác .
“Chỉ giáo cho ?” Mọi người đều biết Liễu tể tướng là một người tao nhã , thực sự là người am hiểu hội họa .
“Nhất tiết phục nhất tiết , thiên chi toàn vạn diệp , ta không phải là hoa , sao cần ong và bướm . Hắn cả đời truy danh trục lợi , đã sớm không có phong thái như cây trúc . Người có phong thái như trúc đều là người cương chính , không hề quan tâm đến danh lợi , hư vinh . Tranh vẽ của bọn họ rơi vào trong tay người kia không khỏi nhiễm phải chút tục khí , phá hủy hình ảnh đẹp đẽ của tranh vẽ .
Câu nói của nàng vừa thốt ra đã làm cho Tần Mộ Phong ngạc nhiên . Hắn biết nàng đa tài nhưng không nghĩ tới nàng còn có tâm cảnh như vậy .
Nàng thực sự hiểu được họa ý , hiểu được sự tao nhã của trúc , một nữ tử thanh nhã như vậy có thể là một người ham hư vinh danh lợi , dã tâm bừng bừng hay sao ?
Không , không phải . Trong giờ phút này, cái mà hắn chứng kiến là một nữ tử có phẩm chất cao quý , tinh khiết , một nữ tử thanh nhã xuất trần .
Nàng rốt cuộc là nữ tử dạng gì ? Hắn càng ngày càng không hiểu được nàng .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui