Tần Mộ Phong lại hôn mê một lần nữa .
Trọng thương , kịch độc đã khiến cho thân thể hắn thập phần suy yếu , lại thêm một hồi ‘vận động kịch liệt’ khiến cho hắn lại ngất đi .
Vết thương trên lưng rách ra . Máu tươi chảy ra ngoài . Dược hoàn trên người Thiên Mạch đã dùng hết , chỉ có thể điểm trụ huyệt đạo của hắn ,tạm thời cầm máu cho hắn .
Nàng giúp hắn bắt mạch , mạch tượng của hắn ổn định , chỉ có chút suy yếu mà thôi . Mạch tượng của hắn tựa hồ rất bình thương nhưng trong đó hình như lại có một sự quái dị không thể nói lên được . Nàng cũng không biết có chỗ nào bất ổn , tóm lại nàng cảm thấy mạch tượng của hắn rất kỳ quái , chẳng lẽ nàng đã quá đa tâm sao .
Nằm ở bên người hắn , dinh chặt vào thân thể hắn , đôi môi Thiên Mạch nhếch lên hiện ra một nụ cười khẽ . Từ khi gả vào Vương phủ , đây là lần đầu tiên nàng nở nụ cười thực sự .
Thực ra hắn rất đáng yêu , lúc hắn đỏ mặt nhìn thật giống một tiểu hài tử đã làm sai điều gì .
Thật khó tin nam nhân này lại trẻ con như vậy , thế mà trên chiến trường lại là một Bình nam Vương hô phong hóan vũ . Nhìn gương mặt anh tuấn của hắn , nàng không cách nào đem hắn với kẻ đã từng cường bạo nàng, cười nhạo nàng liên hệ với nhau .
Chính là sự phát triển của bọn họ lúc này đã nằm ngoài ý liệu của nàng .
Nàng không muốn cùng hắn phst sinh quan hệ nhưng trong lúc vô tình đã cùng hắn trải qua bốn lần quan hệ da thịt . Nếu nói ba lần trước là thân bất do kỷ thì bây giờ chính là do nàng tự nguyện . Nàng căn bản có thể phảng kháng nhưng nàng đã không làm như vậy .
Bởi vì quan hệ với phụ thân , nàng vẫn chán ghét nam nhân , càng ghét hơn nữa là bị nam nhân ‘ăn’ . Tại sao nàng lại tự nguyện cùng với Tần Mộ Phong phát sinh quan hệ ? Thực sự ngay cả bản thân nàng cũng không biết rõ nguyên nhân , bởi vì nàng nghĩ chuyện đó cũng đơn giản như vậy .
Đàn ông trong thiên hạ đều hay thay đổi , nàng không muốn bị bỏ rơi , không muốn đem sự trong trắng quý giá cấp cho nam nhân . Một buổi tối trước khi gả cho Tần Mộ Phong , nàng đã dùng ngón tay phá hư trinh tiết của mình . Lúc máu tươi theo bắp chân chảy xuống , Liễu Thiên Mạch đã cười thật tàn nhẫn . Nàng tự biến bản thân thành một người đàn bà dơ bẩn , tự mình hủy hoại bản thân .
Nàng tự hủy bản thân bởi vì không muốn đem trinh tiết cấp cho nam nhân , cũng vì muốn Tần Mộ Phong ghê tởm nàng . Nàng chán ghét nam nhân, ghét hơn nữa là bị nam nhân đụng chạm .
Nàng cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày nàng giống như nữ tử bình thường , nằm ở trong lòng Tần Mộ Phong, cam tâm tình nguyện cùng hắn đồng thời trầm luân .
Sự việc phát triển đầy bất ngờ , tâm tình bất định của hắn khiến cho nàng ứng phó không kịp . Từ khi gặp gỡ hắn , tất cả mọi chuyện đều trở nên cuồng loạn .
Trải qua một đêm này , giữa bọn họ càng thêm phức tạp .
Lúc trước thay Tần Mộ Phong giải độc đã làm hao tổn một lượng lớn tinh lực của nàng hơn nữa lại vừa hoan ái một trận kịch liệt , Liễu Thiên Mạch ở trong tình trạng kiệt sức , lại mơ màng ngủ say .
Rất nhiều lúc , cơn ác mộng thời thơ ấu luôn ám ảnh nàng . Nàng thường xuyên mất ngủ , sớm đã có thói quen ngồi đợi trời sáng . Nằm ở trong lòng Tần Mộ Phong , Thiên Mạch tự nhiên lại có một cảm giác an toàn chưa từng có , ngủ rất yên lành .
Lúc Thiên Mạch tỉnh dậy , nhìn thấy chính là bóng lưng Tần Mộ Phong , hắn quay lưng về phía nàng , an tĩnh giống như một pho tượng tuấn mỹ được điêu khắc .
Nàng ngồi dậy ,cỏ khô lập tức phát ra một trận âm thanh chà xát .
“Ngươi tỉnh ?” Nghe tiếng động, hắn biết nàng tỉnh .
“Ân” nàng đứng dậy , đi đến bên cạnh Tần Mộ Phong , ngồi cùng một chỗ với hắn .
Hắn liếc mắt nhìn ngân châm dính máu , chậm rãi quay lại nhìn nàng “Ngươi giúp ta hút độc , giúp ta chữa thương, có phải hay không ?” Đàn bà đều nói thương hắn nhưng gặp tình cảnh này các nàng đều tự mình chạy trối chết , không bao giờ vì hắn hút độc hay chữa thương , đàn bà này lại khiến cho hắn có vài phần kính nể .
“Đúng” Hắn vì nàng nên mới bị thương , nàng giúp hắn hút độc cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa .
Hắn trầm mặc , một lúc lâu mới nói “Cảm ơn .”
“Không cần , là ta nợ ngươi .” Ngữ khí của nàng vẫn bình thản như cũ nhưng trong đó đã không còn sự lạnh lùng như trước nữa .
“Người của Diêm Môn có hay không làm khso ngươi ?”
Thiên Mạch nhẹ nhàng lắc đầu “Diêm Môn môn chủ thực sự là một chánh nhân quân tử , cho dù hắn muốn giết ngươi cũng sẽ không đục nước béo cò .” Trong câu nói của nàng có sự châm biếm .
“Có ý tứ gi ?” Hắn nghe ra chuyện trong lời nói của nàng .
Thiên Mạch trầm mặc không nói , ánh mắt tản ra những tia máu lạnh .
“Tại sao không nói ?” Nàng không phải là người hay do dự .
“Người dụng ám khí làm bị thương ngươi không phải là người của Diêm Môn , mà là nha hoàn Xảo Xảo của Thải Y .” Nàng bình thản nhìn về phía hắn , trong mắt không hề có một tia sợ hãi .
Hắn biết ý tứ của Liễu Thiên Mạch , nàng muốn hỏi hắn cảm nhận về chuyện này như thế nào . Liễu Thiên Mạch là một nữ tử thông tuệ , trong đó tuyệt đối có một quan hệ phức tạp .
Hắn nhặt một cây ngân châm lên, để trong tay nhìn ngắm , chuyển chủ đề khác “Ngân châm là độc môn ám khí Trần gia ở mạc bắc .” Trong tâm lý của hắn ,Thải Hà rất thuần khiết , hắn không muốn hoài nghi nàng .
Nàng dùng ngón trỏ lau đi vết máu đọng lại , thản nhiên nói “Trên ngân châm là ‘thất bộ truy hồn’ , ‘thất bộ truy hồn’ là Ngũ độc giáo trấn môn chi bảo .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...