Nàng lạnh lùng liếc nhìn Liễu Thiên Mạch , mặt không cảm xúc “Ngươi nhận thức ta ?”
“Tại sao không nhận ra ngươi .”
Thiên Mạch cúi đầu nhìn nàng , từ trên người nàng tìm ra ba cây ngân châm , cũng từ trong tay áo móc ra một cái khăn tay màu trắng chà chà ngân trâm .
Khúc Vô Tình có chút kinh ngạc “Ngươi dùng ngân châm điểm huyệt đạo của nàng ?” Thủ pháp điểm huyệt này lần đầu tiên Khúc Vô Tình chứng kiến .
“Có gì không thể .” Thiên Mạch cúi đầu lau ngân châm , tâm không hề động , trả lời .
“Ngươi rốt cuộc là ai ?” Dùng ngân châm điểm huyệt, chẳng những khó điểm trúng huyệt mà còn phải có nội lực thâm hậu .
“Dùng ngân châm điểm huyệt cũng không kỳ quái .” Trên ngân châm có một lượng lớn thuốc tê , cho dù không điểm chính xác thì người bị trúng châm vẫn không cử động được . Còn hơn là cách không điểm huyệt , chỉ là một ý nhỏ .
Khúc Vô Tình thấy Thiên Mạch không muốn nhiều lời cũng không muốn hỏi thêm nữa , quay sang nhìn kẻ đánh lén thiên mạch “Nàng là ai ?” Nàng là một nữ tử, ước chừng 18 , 19 tuổi , tư sắc bình thường . Nàng đang bày ra một bộ dáng thấy chết không sờn .
“Là nha hoàn Xảo Xảo của Thải Y – thị thiếp của Tần Mộ Phong .” Thiên Mạch hoài nghi Yên Chi , hoài nghi Hàm Thúy nhưng lại không nghĩ đến sẽ là nha hoàn bên cạnh Thải Y . Thải Y là người hung đại vô não , ăn ngay nói thẳng , là loại đàn bà tranh ghen ngu ngốc . Nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng hoài nghi Thải Y , thậm chí không đem nàng coi là đối thủ . Một ả đàn bà ngu như vậy nàng cũng không muốn hoài nghi .
Xảo Xảo lạnh lùng nhìn Thiên Mạch , không đổi sắc “Ta đã coi thường ngươi .”
Thiên Mạch từ từ đem ba cây ngân châm để lại ở bên hông , khóe miệng nhếch lên hiện rõ một nụ cười lạnh “Ta cũng xem thường ngươi .” Theo như tin tức của Thiên Cơ các , Xảo Xảo từ nhỏ mất cha mẹ, năm 5 tuổi bị thúc thúc , thẩm thầm bán vào kỹ viện . Năm 14 tuổi được Thải Hà thu làm nha hoàn và mang theo bên người . Sau khi Thải Hà mất chyển sang theo bên Thải Y .
“Hừ .” Xảo Xảo hừ lạnh một tiếng, mặt không quay lại .
“Ngươi đừng tưởng ta lấy ngân trâm ra khỏi người ngươi thì ngươi có thể công phá huyệt đạo . Trong ngân châm có một lượng lớn thuốc mê , trong ba canh giờ đừng có uổng phí sức lực vô ích .” Cho dù công phá được huyệt đạo cũng không cử động được .
“Muốn giết cứ giết .” Xảo Xảo mạnh miệng nhưng trong tâm lý lại kinh hoảng , nàng mới vận công một chút , Liễu Thiên Mạch như thế nào nhìn ra được ?
“Yên tâm, ta sẽ giết ngươi , những kẻ bại dưới tay ta chưa có kẻ nào có thể sống sót , ngươi cũng không ngoại lệ .” Khẩu khí của Thiên Mạch vẫn lạnh tanh , hòan toàn không có ý uy hiếp .
“Ngươi thực sự muốn giết ta ?” Xảo Xảo có chút nóng nẩy “Ngươi không muốn biết chủ tử của ta là ai sao ?”
“Không cần biết .” Thanh âm của Thiên Mạch thoạt nhiên biến lạnh “Kiếp sau đừng nên đắc tội ta .” Thiên Mạch nheo lại con mắt , nhanh tay rút ngọc trâm ở trên tóc , đâm chuẩn xác vào cổ họng của Xảo Xảo . Máu đổ phun trào , Thiên Mạch ngầm vận nội lực , nhẹ nhàng phất tay , chỗ máu tươi ấm áp kia bị nội lực của nàng phản chấn , hòan toàn bay trở lại trên người Xảo Xảo .
Thiên Mạch mặt không đổi sắc rút ngọc trâm ra , máu lại một lần nữa phun ra . Một giọt máu bắn vào trên mặt của nàng , máu đỏ màu sáng , gương mặt nhợt nhạt , có một sự mê người không thể nói ra .
Nàng xoay người, đưa lưng về phía Xảo Xảo , bình thản nói “Kiếp sau chớ có phạm đến ta .”
Xảo Xảo mở to hai mắt , ngã thẳng tắp trên mặt đất . Xảo Xảo đã chết , nàng thậm chí không kịp kêu một tiếng , cứ như vậy chết trên tay Thiên Mạch .
Thiên Mạch móc ra một cái khăn tay màu trắng lau đi vết máu trên mặt , lại cúi đầu xuống lau lau ngọc trâm , ánh măt của nàng ngưng tụ trên ngọc trâm, hoàn toàn không nhìn vào Xảo Xảo .
Khúc Vô Tình giết người vô số nhưng lại bị thủ pháp giết người của nàng làm cho sợ hãi . Trong chợp mắt , hắn thậm chí còn không tin vào con mắt của mình . Một nữ tủ thóat tục như vậy lúc giết người lại có thể tàn nhẫn và bình tĩnh như thế . Hắn là sát thủ giết người nổi danh trên giang hồ , đã từng nhìn thấy vô số cảnh giết người nhưng lần này là khó quên nhất .
“Ngươi tại sao muốn giết nàng ?” Khúc Vô Tình không lý giải được .
“Giữ nàng cũng vô dụng .” Thiên Mạch đem ngọc trâm cài lên tóc , giống như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra .
“Ngươi giữ nàng lại cho Tần Mộ Phong tra hỏi .” Nàng lạnh lùng khiến cho người ngoài vĩnh viễn không biết nàng đang suy nghĩ cái gì .
“Vô dụng .” Xảo Xảo võ công không kém , lai lịch của nàng cũng tuyệt đối không đơn giản như vậy . Nàng là nha hoàn của Thải Y vậy nên tự nhiên thân phận của Thải Y cũng đáng nghi . Thải Hà trước kia là chủ tử của Xảo Xảo , cũng là tỷ tỷ của Thải Y . Xảo Xảo khả nghi , Thải Y khả nghi vậy Thải Hà cũng đồng dạng khả nghi . Với sự mê luyến của Tần Mộ Phong đối với Thải Hà, sẽ không tin tưởng Thải Hà có tâm phản trắc, cho dù Xảo Xảo có nói thật hắn cũng không tin . Thiên Mạch luôn không thích làm những điều vô ích, chi bằng giết sạch .
Khúc Vô Tình lại trầm mặc , hắn không biết nên nói cái gì . Làm sát thủ nhiều năm như vậy hắn là lần đầu tiên gặp phải tình huống này .
Thiên Mạch ngẩng đầu nhìn Khúc Vô Tình “Khúc Vô Tình , ta biết quy định của sát thủ nhưng Tần Mộ Phong là nam nhân của ta , cho ta ba phần thể diện được không ?”
“Ngươi là ai ?” Nhìn mặt mũi của nàng không biết đáng giá bao nhiêu tiền .
Mặt nàng không chút thay đổi , ngữ khí đạm mạc “Thất cô nương.” Ba chữ này trên giang hồ phân lượng không nhỏ , cho dù là hắc bạch lưỡng đạo cũng phải cấp cho vài phần thể diện .
Đại danh Vô Tranh sơn trang Thất cô nương giang hồ không ai không biết , không người không hay “Từ lâu đã ngưỡng một đại danh của Thất cô nương .” Khúc Vô Tình vẫn như cũ lãnh đạm nhưng trong tâm lý đã rung động không nhỏ .
Thất cô nương cư nhiên là đàn bà của Tần Mộ Phong , đúng là không thể tin nổi .
“Như thế nào ?” Mặt nàng vẫn như cũ không hề đổi sắc .
“Bình Nam Vương nếu là người trong lòng của Thất cô nương ta tự nhiên sẽ không động đến . Thể diện của Thất cô nương không ai dám không cho . Huống chi Tần Mộ Phong và đại sư huynh cũng có chút liên hệ , ta sẽ không giết hắn .” Thực sự đáng sợ không phải Thất cô nương mà là Vô Tranh sơn trang phía sau nàng . Trên giang hồ không ai không biết , người nào cũng có thể đắc tội , không thể đắc tội với bất cứ người nào trong Vô Tranh sơn trang . Hơn nữa sư huynh của hắn cưới Nhị cô nương của Vô Tranh sơn trang , coi như là tỷ phu của Tần Mộ Phong , hắn Khúc Vô Tình còn không nhẫn tâm đến mức giết ‘người trong nhà’ . ( anh Vô Tình nè, Tần Mộ Phong sau này cũng là muội phu của anh đó , không giết được đâu )
“Đa tạ .” Thiên Mạch từ trong vòng ngọc lấy ra hai viên dược hoàn, một viên cấp cho Khúc Vô Tình . “Cửu chuyển hòan hồn đan .” Dựa theo quy củ của giới sát thủ , không được tự tiện hủy ước . Nàng biết yêu cầu của nàng đã làm khó hắn , không thể nghi ngờ là làm xấu danh dự của Diêm môn . ( danh dự của Diêm môn toàn bị mấy bà cô này phá hoại thôi , ai đã đọc Triền thượng túy giai nhân chắc biết )
“Cửu chuyển hoàn hồn đan ?” Cửu chuyển hoàn hồn đan là linh được mà tất cả những người trong võ lâm mong ước . Chẳng những thế còn là thánh dược trị thương , tác dụng lớn nhất là bảo vệ tâm mạch , vô luận là bị nhiều thương tích thế nào , chỉ cần phục dụng một viên cửu chuyển hoàn hồn đan có thể sống thêm bảy ngày , nếu là vết thương nhỏ thì lập tức khỏi hẳn . Hắn chỉ mới nghe qua chứ chưa từng thấy qua .
Thiên Mạch ngồi xổm xuống đem viên còn lại nhét vào trong miệng Tần Mộ Phong . Nàng lấy từ trên người ra một cây ngân châm , bắn về phía Khúc Vô Tình “Vô Tranh sơn trang thiếu ngươi một ân tình , cầm nó , Vô Tranh sơn trang sẽ vô điều kiện làm giúp ngươi một chuyện .”
Khúc Vô Tình thu lấy ngân châm “Cảm ơn .” Chỉ cần là việc Vô Tranh sơn trang muốn làm, không có gì là không làm được . Cây ngân châm này phân lượng quả thật không tầm thường .
“Hộ vệ của Tần Mộ Phong đâu ?” Phi Dương là bằng hữu của nàng, nàng không muốn thấy hắn bị thương .
“Không ai mua cái mạng của hắn .” Diêm môn không bao giờ giết người vô tội .
“Đa tạ .” Thiên Mạch lại xuất ra một viên dược hoàn cấp cho Khúc Vô Tình “Đúng như Tiêu Triệt nói Khúc Vô Tình quả nhiên quang minh lỗi lạc .”
“Thất cô nương quá khen .” Hắn cũng tự thấy bản thân mình quang minh lỗi lạc .
“Cáo từ .” Thiên Mạch nâng Tần Mộ Phong đậy, xoay người rời đi .
“Mời .”
Khúc Vô Tình nhìn bóng lưng bọn họ một hồi lâu sau đó mới chậm rãi thu hồi tầm mắt . Ánh mắt hắn rơi vào chiếc khăn tay màu trắng đã dính máu tươi , một chiếc khăn tay màu trắng tinh khiết , thủ công tinh xảo . Hắn khom lưng nhặt chiếc khăn tay lên , bỏ vào trong người .
Gió , ngày một thổi mạnh , cỏ dại không ngừng lay động .
Nương theo tiếng gió thổi vù vù , một trận mưa rơi xuống . Chỉ trong chốc lát , mưa nhỏ đã biến thành mưa to .
Trong mưa gió còn có tiếng sấm rền , trong cơn mưa , lờ mờ có thể nhìn thấy một bóng dáng đang cố hết sức chạy, bên cạnh còn đỡ một người , vất vả xuyên qua mưa gió mà đi .
Nước mưa xua tan mùi máu tươi trong không khí ,nhưng có thứ lại không hề tiêu tan , đó là một câu chuyện cũ trong cơn mưa .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...