Thiếp cùng thị thiếp khác biệt rất lớn . Thị thiếp có tác dụng làm ấm giường , địa vị cao hơn tỳ nữ , đương nhiên nếu được sủng ái thì lại là chuyện khác , không cần nói tới .
Thiếp có địa vị dưới thê , cao hơn thị thiếp .
Tần Mộ Phong không có thê , Thiên Mạch tự nhiên là nữ nhân lớn nhất trong Vương phủ , dựa theo luật lệ bốn vị thị thiếp kia phải hướng nàng thỉnh an .
Ở Vương phủ , mỗi người đàn bà đều có nơi ở riêng của mình . Thiên Mạch ở tại Đạm Tình cư là nơi hẻo lánh nhất , cũ nát nhất trong Vương phủ . Khi nhìn Vương phủ lần đầu tiên , hoàng đế đã nói đùa Đạm Tình cư chính là Vương phủ lãnh cung . Ngày đầu tiên nàng tiến vào Vương phủ đã đem nàng ấn trụ tại Đạm Tình cư , Tần Mộ Phong đơn giản muốn nói cho nàng , nàng chính là thất sủng , không nên có tâm vọng tưởng .
Ở nơi này nàng cũng không có nửa câu oán hận , Đạm Tình hai chữ chính là hợp ý nàng . Nàng lãnh đạm , rất vô tình , có lẽ kêu Vô Tình cư sẽ tốt hơn .
Tự mình thay trang phục tốt , Liễu Thiên Mạch cô đơn ngồi ở phòng khách , ngồi ở vị trí trên cao , nàng không khỏi buồn cười , các nàng sẽ đến thỉnh an mình sao ? Nàng chưa thụ sủng đã thất sủng , hơn nữa chỉ là một tiểu thiếp vậy bốn người kia cần gì thỉnh an nàng . Nhưng dù họ có tới hay không , nàng vẫn phải đợi , đây chính là quy củ .
Thiên Mạch là người thích an tĩnh , nàng có thể một mình ngồi mấy ngày mấy đêm mà không nói lời nào , chỉ là thời gian một buổi sang , đối với nàng cũng không quá khó khăn .
Đúng vậy , nàng ngồi suốt một buổi sáng , Đạm Tình cư cũng chỉ có một mình nàng .
Nàng tựa hồ đã bị lãng quên , không ai đem điểm tâm đến cho nàng , cũng không ai nói nàng nên dùng cơm trưa , gả vào Vương phủ ngày đầu tiên đã bỏ đói nàng . Đây là một trong những kế hoạch trả thù của Tần Mộ Phong sao ? Nàng không biết , cũng không muốn biết , trước khi vào Vương phủ nàng hiểu cảm giác bị tra tấn rồi .
Chỉ là không cho nàng ăn thôi , cũng không tính cái gì , thủ đoạn trả thù lợi hại hơn vẫn còn ở phía trước . A , nàng chờ .
Giờ Mùi một khắc , vẻ an tĩnh của Đạm Tình cư cuối cùng cũng bị đánh vỡ .
“Vương gia, ngươi thật xấu a”, một cái thanh âm mềm mại vang lên bên tai nàng . Thiên Mạch khoé miệng khẽ nhếch lên , cười lãnh đạm . Hắn đúng là thiếu kiên nhẫn , trò chơi vừa mới bắt đầu , hắn đã thua một nửa .
“Ngươi không phải thích ta xấu như vậy sao ?” Trong lời nói có chút mập mờ .
“Vương gia , ngươi thật thiên vị , trong mắt chỉ có Thải Y tỷ tỷ , đem Ngọc La ta ném đến tận chân trời nào rồi ?”
“Vương gia , còn Hàm Thuý nữa .”
“Vương gia , vừa rồi Yên chi hầu hạ người không vừa ý sao ? Cũng không để ý ta .”
Vừa đi vừa nói chuyện , năm người đã tiến vào , bốn nữ nhân gắn ở bên người Tần Mộ Phong , mỗi bên hai người . Mỗi người đều có bộ dáng như con chim nhỏ .
Đối mặt với Thiên Mạch , bốn cái ‘ôn nhu’ nữ nhân đều vênh mặt tự đắc , nụ cười hướng Liễu Thiên Mạch hàm chứa sự châm chọc . Bốn người biểu tình như một , đồng dạng ám chỉ Liễu Thiên Mạch không hề có địa vị .
Thiên Mạch chống lại ánh mắt châm chọc của các nàng , như cũ lãnh đạm nhìn không ra biểu tình , có ánh sáng trong đôi mắt nàng nhưng trong đó lại phủ một tầng sương mù mỏng manh .
Tần Mộ Phong thản nhiên liếc mắt nhìn Liễu Thiên Mạch , hài lòng khi thấy trong mắt nàng lấp lánh lệ quang . Năm người coi như không thấy Liễu Thiên Mạch , lại tiếp tục quay ra tán tỉnh .
Vương phủ bốn vị thị thiếp , mỗi người mỗi vẻ .
Thải Y quyến rũ , Ngọc La mềm mại , Hàm Thuý thanh nhã , Yên Chi diễm lệ , mỗi người một vẻ nhưng đều là mỹ nhân khó tìm .
Liễu Thiên Mạch cũng là mỹ nhân nhưng so với các nàng còn kém hơn rất nhiều .
Nàng trong mắt hiện lên tia sáng kỳ dị , quỳ gối “Tiện thiếp tham kiến Vương gia .” Đây chính là mục đích của hắn , đúng không ?
Tần Mộ Phong cười lạnh “Thu hồi bộ dáng khổ sở đó của ngươi .”
Chẳng nhẽ cả khóc nàng cũng không có tư cách sao ?
“Vâng” Thiên Mạch nghẹn ngào , lệ từ trong hốc mắt rơi xuống .
Của nàng nước mắt đủ làm cho hắn thoả mãn , hắn nâng cằm nàng lên “Ngươi khóc cái gì , người không biết nhìn vào còn tưởng ta bạc đãi ngươi.”
“Tiện thiếp chính là nhớ nhà .” Nhớ nhà ư ? Lý do này ngay cả nàng cũng không thể tin nổi .
Thải Y cười dài nói “Nhớ nhà sao ? Không bằng ngươi trở về đi ?”
“Trở về không?” Tần Mộ Phong cười hỏi , trong mắt hiện lên ý cười rõ rệt .
Thiên Mạch khẽ hạ mi mắt “hảo” . Nàng ôn thuận gật đầu . Hắn sẽ buông tha nàng dễ dàng vậy sao ? Không , hắn sẽ không .
“Ngươi...” Câu trả lời của nàng làm Tần Mộ Phong rất không thoải mái , nàng là món đồ chơi của hắn , là nô lệ , đừng nghĩ nói đi là đi . “Ngươi là nô lệ của ta , trừ khi ta chán ngươi , nếu không đừng mơ tưởng rời đi Vương phủ”.
“Vâng” Nàng vẫn nhu nhuận nghe theo .
Bàn tay dưới cằm nàng tăng thêm lực đạo , cơ hồ muốn đem nàng bóp nát , đau đớn khiến cho nàng chảy nước mắt .
“Vương gia , vị này chính là tể tướng thiên kim sao ?” Hàm Thuý biết rõ còn hỏi .
Tần Mộ Phong cúi đầu hôn nhẹ lên môi Hàm Thuý , nhẹ điểm cái mũi nàng “Thông minh.”
Thải Y hơi cúi người “Thải Y tham kiến phu nhân , Thải Y chậm trễ thỉnh an , mong phu nhân thứ tội .”
Bàn tay to của hắn ôm lấy eo nhỏ của Thải Y , tại bên tai nàng nói nhỏ “Tối qua ngươi hầu hạ ta , chậm trễ là chuyện đương nhiên .”
“Hầu hạ người còn có Hàm thúy nữa.” Hàm Thuý lôi kéo quần áo Tần Mộ Phong , làm nũng , thỉnh thoàng đưa mắt nhìn Thiên Mạch thị uy .
Hắn cắn nhẹ vào tai Hàm Thuý “Hàm Thúy ngoan , đương nhiên không thể thiếu ngươi được .”
Yên Chi choàng tay ôm lấy cổ Tần Mộ Phong , gắt nhẹ “Vương gia , ta vừa mới hầu hạ ngươi mệt muốn chết , vậy mà ngươi lại bỏ mặc ta.”
“Vương gia , ngươi thiên vị , chẳng nhẽ Ngọc La hầu hạ không tốt .”
Tần Mộ Phong vuốt lên bộ ngực của nàng , cười mập mờ “Tý nữa sẽ để cho ngươi hầu hạ.”
“Tần Mộ Phong , ngươi đúng là con lợn giống .” Một thanh âm hàm chứa ý cười cắt đứt việc tán tỉnh của bọn họ .
Thanh âm kia mang theo vài phần khinh thường , trong đó còn có ý cười khẽ , thanh thúy dễ nghe , người nói nhất định là nữ tử .
“Ai?” Tần Mộ Phong theo bản năng đưa mắt nhìn Thiên Mạch , chỉ thấy nàng cúi đầu , hai mắt rưng rưng . Không khả năng . Những lời kia không có khả năng là do nàng nói .
Liễu Thiên Mạch chỉ biết khóc , thanh âm không thể nào hoạt bát , lại mang đậm tiếu ý như vậy .
“Tần Mộ Phong , ngươi thật là lợi hại , không bằng đến mục trường đi , nơi đó có rất nhiều trâu cái ngựa cái đang chờ ngươi đó .” Tiếp sau đó là tràng cười trong trẻo cất lên .
Thanh âm tựa hồ như truyền đến từ nóc nhà .
“Ngươi là ai ?” Hắn võ công không kém , nóc nhà có người , hắn như thế nào không phát hiện , hay là dạo này túng dục quá độ , tinh lực kém đi nhiều , nên mới không phát hiện ?
Bốn cái thị thiếp cũng không dám ríu rít nữa, nhanh chóng ngậm miệng lại , đứng nép sát vào Tần Mộ Phong .
“Ha ha , bổn cô nương là dạ đạo Phi Yến , không quen nhìn hành vi lợn giống của nhà ngươi . Như thế nào ? Không phục thì cắn ta đi , ta chỉ sợ bị ngươi cắn xong sẽ mắc bệnh . Nam nhân như ngươi sớm muộn cũng mắc hoa liễu , chết không có chỗ chôn . Đã cưới Liễu Thiên Mạch , lại còn phóng túng cùng bốn nữ nhân kia , ngươi trùng hôn có biết hay không , tội của ngươi cũng đủ để bắn chết .” Phi Yến càng nói càng khinh bỉ , nói xong không quên nhổ một ngụm nước bọt .
Tần Mộ Phong không để ý lời nhục mạ của nàng , cái mà hắn quan tâm là tại sao nàng lại xuất hiện ở Vương phủ . Hắn chấp trưởng một nửa binh quyền của vương triều , những bố phòng quân sự trọng yếu đều ở trong tay hắn , nàng xuất hiện ở đây rốt cuộc có mục đích gì ?
“Truyền thuyết nói Phi Yến ái tài , không gì không trộm được , hơn nữa chỉ lấy thứ mà người trả thù lao cần , tuyệt không trộm thêm tài bảo . Ngươi đến Vương phủ của ta lấy cái gì ?” Phi Yến là thiên hạ đệ nhất dạo tặc , không có địa phương nào nàng không dám vào trộm , chỉ cần cấp nàng tiền , cái gì nàng cũng trộm , ngay cả long bào của hoàng đế nàng cũng dám hạ thủ .
Phi Yến năm năm trước xuất đạo , vì trộm được trấn phái chi bảo của Thanh Lương phái - một trong võ lâm lục đại phái mà nổi danh trên giang hồ . Một tháng sau khi trộm bảo vật của Thanh Lương phái , Phi Yến đột nhập vào hoàng cung đánh cắp dạ minh châu - bảo vật do Tây vực tiến cống , từ đó nàng nổi danh trên giang hồ , không người không biết , không người không hay .
Nàng yêu tài như mệnh nhưng lại không trộm tài vật của người khác . Có những lúc giá trị vật mà nàng trộm còn lớn hơn tiền thù lao nhưng nàng thuỷ chung chỉ lấy tiền thù lao chưa bao giờ phá hoại quy củ . Chính vì danh tiếng của nàng tốt nên người nhờ nàng trộm vật nhiều không kể siết .
Phi Yến rất thần bí , người muốn mời nàng thâu vật cũng không biết nàng ở đâu . Nghe nói nàng trú tại một thanh lâu , thanh lâu lão bản chính là người đại diện của nàng . Chỉ cần tìm đúng nơi là có thể liên lạc với nàng , nhưng trên đời nhiều thanh lâu như vậy , nơi nào mới tìm được nàng ? Quỷ mới biết .
Lại có một cách nói khác , nàng chính là người của tổ chức tình báo đệ nhất thiên hạ - Thiên Cơ các . muốn tìm nàng thâu vật này nọ chỉ cần gửỉ bồ câu đưa tin đến Thiên Cơ các .
Nhưng truyền thuyết cũng chỉ là truyền thuyết , không biết là thật hay giả nhưng trước mắt vẫn không ai chứng thực . Cho dù là Thiên Cơ các chưa chắc đã tra được hành tung của nàng .
Phi Yến đột nhập vào Vương phủ rốt cuộc là muốn trộm cái gì ? Chắc không phải chỉ đến tìm hắn phiền toái chứ ?
Phi Yến ha ha cười , khoái trá nói “Liễu Yhiên Mạch , Phi Yến ta cũng thâu nhân mạng , Tần Mộ Phong như vậy khi dễ ngươi , ta giúp ngươi giết hắn có được hay không ? Xem ngươi bộ dáng đáng thương như vậy , ta cho ngươi chiết khấu , nửa đồng tiền là đủ rồi . Bình Nam Vương , ngươi trong mắt ta chỉ đáng giá nửa đồng tiền .”
“Không...không, đừng.” Liễu Thiên Mạch vừa nói vừa run lên , lời còn chưa dứt thân thể đã đổ phịch trên mặt đất .
Phi Yến thở dài một tiếng “Thực không dùng được , không biết ngươi gả cho tên lợn giống này làm gì . Nữ nhân a , phải biết tự mình làm chủ , đừng nghĩ nam nhân đều là trời . Như vậy đi , ngươi tới làm đồ đệ cho ta , ta giúp ngươi sát Tần Mộ Phong , kể cả hắn là Bình Nam Vương , ta đều tin tưởng mình có năng lực giết hắn .”
“Cảm ơn... hảo ý... của nữ hiệp” Thiên Mạch cơ hồ cả người đều phát run , vẻ mặt sợ hãi .
Phi Yến lầm bầm một tiếng “Ai , vô dụng . Ta sắp phải đi rồi , nhìn bộ dáng đáng thương của ngươi , ta cũng muốn làm người tốt . Có định giết người phóng hoả gì gì đó hãy liên lạc với ta , ta sẽ trợ giúp ngươi.”
Một hồi lâu , trong phòng khách tĩnh lặng , không ai nói câu nào .
Xác định Phi Yến đã rời đi , Tần Mộ Phong bỏ mặc bốn ả thị thiếp , bước ra ngoài .
Đi tới cửa , hắn lạnh lùng nói “Ngươi tưởng ta là kẻ ngốc . Không có lệnh của ta ngươi không được bước ra khỏi nơi này .” Hắn dừng một chút “Ta sẽ phái nha hoàn hầu hạ ngươi.” Chỉ sợ đây chính là giám thị .
Bốn cái thị thiếp đi phía sau hắn , thỉnh thoảng ngoái lại châm chọc Liễu Thiên Mạch .
Nhìn bóng lưng năm người đó rời đi , Thiên Mạch khoé miệng khẽ nhếch lên , cười như không cười .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...