Vương Phi Thất Sủng

Ngón tay của ta a , ô.... , ngón tay thân yêu của ta a... đau a .” Liễu Thiến nằm ở trên giường , nhìn ngón trỏ . Than vãn một cách đau khổ .
“Tiểu thư , chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi .” Không phải chỉ bị xước một chút thôi sao , có cần kêu thành thế này không ? Người không biết còn tưởng nàng mắc bệnh nan y .
Liễu Thiến đập tay một cái “Tử Hồng Ngạc . Ngươi nói nghe nhẹ nhàng thế . Người bị thương không phải ngươi nên ngươi mới nói dễ nghe như vậy .”
“Tiểu thư , sao ngươi lại làm thế ?”
“Nói nhảm, không để lại dấu máu trên ga trải giường , hắn sẽ cho rằng ta từng qua tay người đàn ông khác , căn bản sẽ không có khả năng yêu ta . Sau khi uống rượu say bị hắn chiếm tiện nghi , ta đương nhiên phải đòi lại một chút lợi tức .” Tửu lượng của nàng luôn luôn không sai , vậy mà cùng một người đàn ông uống rượu , sau khi tỉnh dậy cư nhiên thất thân ...
Hồng Ngạc nhỏ giọng nói thầm “Liễu Thiên Mạch cũng không có lạc hồng .”
“Có Thải Hà chắn ở giữa , hơn nữa hôn nhân này cũng không phải do hắn tự nguyện , hắn sẽ không dễ dàng yêu thương Thiên Mạch .Ta đã điều tra qua quá khứ của Tần Mộ Phong , phát hiện hắn thích nhất là loại đàn bà xinh đẹp , quyến rũ , Thiên Mạch tính tình lãnh đạm , muốn lấy được lòng hắn quả thật là gian nan . Sau khi cẩn thận lập kế hoạch , Thiên Mạch thâu chứng cứ , Liễu Thiến thâu tâm . Ngươi cũng đã biết Thiên Mạch ghét nhất là bị nam nhân ‘ăn’ nàng , vì muốn Tần Mộ Phong chán ghét nàng , quên nàng , lãnh đạm với nàng , Thiên Mạch trước hôn lễ đã cố ý phá thân . Vật mà Phi Yến và Thiên Mạch muốn trộm không giống nhau , không thể nhầm lẫn . Thiên Mạch muốn Tần Mộ Phong chán ghét nàng mà Liễu Thiến lại muốn Tần Mộ Phong thích nàng . Ngươi thật là ngốc , theo ta lâu như vậy ngay cả đạo lý đơn giản như vậy cũng không hiểu . Tần Mộ Phong thích đùa giỡn với đàn bà nhưng là hắn không ‘ăn’ đàng hoàng nữ tử , không ‘ăn’ xử nữ . Đây chính là những điều ta đã điều tra được .
Nam nhân này tám phần bị trói buộc bởi xử nữ nên ta mới cố ý cải trang thành xử nữ .”
Hồng ngạc nhỏ giọng nói thầm “Có lạc hồng hay không thì có liên quan gì ? Dù sao nam nhân đầu tiên của ngươi cũng là hắn .”
Liễu Thiến trừng mắt nhìn nàng “Ngu ngốc, ta biết nam nhân đầu tiên của ta là hắn , còn hắn có biết không ?”
“Ách.”
“Ách cái gì mà ách , ta nghĩ sẽ biến mất một tháng . Hắn nếu có đến tìm thì nói ta đã mất tích . Nam nhân này tại nữ tử chiếm hết tiện nghi , phải cho ngươi nếm mùi bị bỏ rơi vài lần .

“Thật sự biến mất ?”
“Đương nhiên, như vậy mới khiến cho hắn nhớ kỹ ta . Ta là xử nữ đầu tiên bị hắn ‘ăn’ qua , là người đàn bà đầu tiên bỏ rơi hắn , hắn nhất định sẽ nhớ kỹ ta .” Trên gương mặt tuyệt mỹ của Liễu Thiến hiện ra nụ cười cao thâm khó lường “Ta rất rõ ràng , trong tất cả những người đàn bà của hắn ta là người đặc biệt nhất . Một ngày nào đó ta sẽ làm cho hắn yêu ta . Nam nhân đều là như vậy, thứ không có được mới là thứ tốt nhất . Trò chơi này vừa mới bắt đầu , kịch hay còn ở phía trước .”
Nói một thôi một hồi , Liễu Thiến đột nhiên phục hồi tinh thần lại “Ta giải thích nhiều với ngươi như vậy làm gì nhỉ ? Thật là kỳ quái .” Thông minh như Liễu Thiến cũng có lúc mơ hồ . Đều do mấy vị sư phó của nàng , mỗi người đều được thiên hạ xưng tựng là đệ nhất kỳ nhân , nhưng sự thật bọn họ lại rất ngốc . Chỉ có tam sư phó là hơi bình thường . Cùng các nàng ở chung lâu như vậy đã lây nhiễm những thói quen của các nàng .
“Đừng nhiều lời , ta đi . Thật sự là mệnh khổ, chạy nhiều như vậy , ta sớm muộn cũng bị kiệt sức mà chết ...ai , tiền thật là khó kiếm , cuộc sống thật bất hạnh... ”
Hồng Ngạc nhịn không được lải nhải “Tiểu thư , ngươi thực sự dài dòng .” Tiểu thư không thể ngậm miệng lại , mỗi lần mở miệng đều khiến cho người ta phiền muốn chết .
“Tốt lắm, tốt lắm , không nhiều lời với ngươi . Lệnh bài của tiểu sư tỷ đã đánh mất , ta phải nghĩ biện pháp lấy lại . Không biết Tần Mộ Phong đem lệnh bài cất ở đâu , nếu không lấy lại được , tiểu sư tỷ sẽ bóp chết ta , sau đó đem ta xắt nhỏ làm thành nhân bánh bao , đó là cuộc sống của ta a . Đi . Trông coi Túy Yên lâu nha .”
Hồng Ngạc ngẩng đầu muốn nói cái gì nhưng đã không nhìn thấy cái bóng của Liễu Thiến , chỉ thấy cửa sổ mở rộng ra , lắc lư không ngừng . Không hổ là phi tặc , công phu leo cửa sổ quả là nhất lưu .
************
Bắt đầu từ khi Tần Mộ Phong quan hệ với đàn bà , chưa bao giờ gặp khó khăn . Diện mạo của hắn , quyền lực của hắn khiến cho tất cả đều hướng hắn xu nịnh . Mỗi người đàn bà bên người hắn đều nghĩ biện pháp lấy lòng hắn , hy vọng kiếm lợi từ hắn .
Bị hắn chiếm đi trong sạch , Liễu Thiến tại sao không hề khóc lóc , không dùng cái chết uy hiếp bắt hắn phải chịu trách nhiệm ?
Chỉ cần có thể đi vào Vương phủ, cho dù làm một tiểu thiếp nho nhỏ , cũng hưởng không hết vinh hoa phú quý . Vậy mà người đàn bà kia cư nhiên...chạy trốn . Sau khi cùng hắn phát sinh quan hệ xác thịt , Liễu Thiến cư nhiên đang đêm chạy trốn .

Hắn có đáng sợ như thế không ?
Chẳng lẽ ông trời thấy hắn quá phong lưu , cố ý muốn trừng phạt hắn sao ? (quá chuẩn)
Tại sao gần đây đàn bà liên tục cự tuyệt hắn ?
Liễu Thiên Mạch vĩnh viễn lạnh lùng với hắn , cho dù đang ở trên giường cũng không thấy nàng biểu hiện chút nhiệt tình nào . Thậm chí sau khi xong việc , một chưởng đem hắn đánh xuông giường . Hắn ngủ với vô số phụ nữ , lần đầu tiên bị đẩy xuống giường .
(đáng đời , đồ lăng nhăng còn dám khoe ra => mặt dầy .)
Mà Liễu Thiến không ngừng cùng hắn đối nghịch , khiêu chiến quyền uy của hắn , không hề đem hắn để vào mắt . Sau khi bọn họ có quan hệ xác thịt , nàng cư nhiên đang đêm chạy trốn .
Hắn không biết trúng phải tà gì , từ lúc trở về từ Tuý Yên lâu , hắn vẫn luôn nghĩ đến Liễu Thiến . Nghĩ dung nhan quyến rũ của nàng , nghĩ đến đôi mắt loé ra ánh nhìn xảo quyệt . Sáng sớm ngày thứ hai , hắn giống như phát điên , đến Tuý Yên lâu tìm nàng . Hoa nương nói cho hắn , Liễu Thiến đang đêm rời đi .
Hắn tưởng phát điên , Bình Nam Vương Tần Mộ Phong cư nhiên lại bị một phong trần nữ tử bỏ rơi , chẳng nhẽ trời sập.
“Đáng chết .” Nắm tay Tần Mộ Phong nện ở thư án , tâm lý buồn bực không nói ra được .
Phi Dương canh giữ bên ngoài thư phòng nghe thấy bên trong có động tĩnh , nhanh chóng lao tới .
Tần Mộ Phong một tay cầm binh thư , một tay nắm chặt lại để ở trên thư án , con mắt không biết đang nhìn về nơi nào , tựa hồ đang ngẩn người .

Nhiều năm kinh nghiệm nói cho Phi Dương biết Tần Mộ Phong vừa mới trút giận lên thư án . Hắn còn tưởng rằng có thích khách , hoá ra là chủ tử nổi điên . Hắn liếc mắt nhìn Tần Mộ Phong , quay đầu đi ra ngoài .
“Phi Dương .” Tần Mộ Phong ngẩng đầu lên , gọi Phi Dương lại .
“Vương gia , có gì phân phó .” Phi Dương xoay người lại , mặt vẫn như cũ không thay đổi . Từ lúc Tần Mộ Phong không phân rõ trắng đen mà đánh hắn , quan hệ của bọn họ vẫn rất cương .
Tần Mộ Phong dừng một chút “Giúp ta đi điều tra một người .”
“Người nào ?” Người nào đáng để Vương gia phải điều tra ? Địch quốc gian tế ?
“Liễu Thiến , hoa khôi Tuý Yên lâu.”
Phi Dương thiếu chút nữa té xỉu tại chỗ .
“Vâng” Phi Dương ngoài miệng đáp ứng nhưng trong lòng lại vô cùng khinh bỉ Tần Mộ Phong . Chính sự không làm , chỉ nghĩ đến phong hoa tuyết nguyệt . Phi Dương hắn là Hoàng Thượng ngự phong ngũ phẩm hộ vệ , chức trách là bảo vệ Bình Nam Vương , không phải đi điều tra nơi ở của một nữ tử thanh lâu .
Huynh đệ nhiều năm , Tần Mộ Phong lập tức nhìn ra sự bất mãn trên gương mặt không hề biểu lộ chút cảm xúc nào của Phi Dương . Hắn thấp giọng nói “Ta uống rượu say , huỷ đi sự trong sạch của nàng .”
Tần Mộ Phong không ‘ăn’ xử nữ , nguyên tắc này hắn đã biết , nghe hắn nói như vậy , tâm lý của Phi Dương thoải mái hơn nhiều “Thuộc hạ lập tức đi làm .”
“Phi Dương” Tần Mộ Phong bỏ lại binh thư trong tay , đứng lên “Ta biết ngươi còn đang tức giận chuyện lần trước , nhưng đã lâu như vậy , ngươi cũng đừng giận nữa .” Tần Mộ Phong tự biết mình không đúng , nhưng hết lần này đến lần khác không chịu xin lỗi .
“Thuộc hạ không dám giận Vương gia .” Ngữ khí của hắn rất lãnh đạm nhưng Tần Mộ Phong nghe ra sự tức giận trong lời nói của hắn .
Tần Mộ Phong muốn phát điên , tại sao mọi người đều không cho hắn sắc mặt tốt ?

Hắn cắn răng , xanh mặt “Ta cho phép ngươi đi nhìn Liễu Thiên Mạch , chỉ được nhìn . Nhớ kỹ , nàng là đàn bà của ta .” Cái này coi như là cách xin lỗi đi . Hắn biết Phi Dương vẫn rất muốn thấy Liễu Thiên Mạch , cho hắn đi nhìn nàng , hắn hẳn là không tức giận nữa .
Phi Dương hết giận nhưng trong lòng Tần Mộ Phong tự nhiên lại xuất hiện một cổ tức giận . Liễu Thiên Mạch , đàn bà kia thật đáng chết . Thân là đàn bà của hắn nhưng lại cùng hộ vệ của hắn làm loạn , câu dẫn bạn tốt của hắn , hoàn toàn không đem trượng phu như hắn để vào mắt .
Phi Dương liếc nhìn Tần Mộ Phong “Vương gia, ta đối với Liễu cô nương không có tư tâm .” Hắn tưởng mọi nam nhân đều giống như hắn , đối với nữ tử xinh đẹp có ý xấu .
Tần Mộ Phong nắm chặt nắm tay , cố nén lửa giận , nói từng câu từng chữ “Nhanh đi , ngươi chỉ có thời gian một nén hương.”
“Một canh giờ có thể không ?” Nếu nhìn cẩn thận có thể phát hiện trong mắt hắn ẩn chứa ý cười .
Tần Mộ Phong lửa giận càng bốc cao , giống như sư tử giận dữ gầm lên “Thời gian một nén hương , ngươi phải biết rõ , nàng là đàn bà của ta .” Đáng chết , hắn rốt cuộc giận cái gì ?
“Tạ Vương gia .” Phi Dương đi ra ngòai cửa, trong lời nói mang theo ý cười “Vương gia , ngươi rất kích động , ta có thể nói ngươi đang ghen không nhỉ ?” Lúc nhắc đến Liễu Thiên Mạch , trong mắt Tần Mộ Phong toát ra sự chiếm hữu mãnh liệt . Nếu nói hắn đối với Liễu Thiên Mạch không có cảm giác , có quỷ mới tin .
Ghen ? Hắn vì Liễu Thiên Mạch mà ghen ? Gặp quỷ , tiện nhân kia đáng giá để hắn ghen sao ?
Hắn quan tâm đến nàng hoàn toàn là vì hắn hận nàng . Đúng , là hận , không phải yêu . Hắn sẽ không yêu Liễu Thiên Mạch , sẽ không vì nàng mà ghen .
Hắn sẽ xem Liễu Thiên Mạch như tù nhân .
Liễu Thiến , Liễu Thiên Mạch . Hai người đàn bà này khiến cho hắn tức chết .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui