Vương Phi Thất Sủng

Trăng , tản mát đạm đạm quang hoa , dưới ánh trăng , bóng cây loà xoà .
Hậu viện vốn an tĩnh nhưng nay lại phi thường náo nhiệt , mười mấy tên hộ vệ , cầm trong tay ngọn đuốc đem khoảng sân vắng thắp sáng như ban ngày .
Tại trung tâm của đám thị vệ đang vây quanh , Tần Mộ Phong tựa ở ghế thái sư , trong tay cầm một tách trà , nhàn nhã giống như đang xem kịch . Đối với hắn mà nói , này đúng là đang xem một trò vui .
Phi Dương cùng Thiên Mạch nằm trên một cái ghế dài , bên cạnh là hai tên thị vệ đang chuẩn bị vung gậy đánh .
Phi Dương cố gắng ngẩng đầu nhìn Liễu Thiên Mạch , an ủi “Liễu cô nương , lúc trước ngươi nên nhẫn nhịn một chút , ngươi cố gắng chống đỡ .” Hắn không hề cầu tình , hắn biết tính tình Vương gia , cầu xin hộ Liễu Thiên Mạch chỉ có phản tác dụng thêm thôi .
“Phi Dương đại ca, đại ân đại đức của ngươi kiếp này ta nhất định không quên .” Thiên Mạch cười , nàng cho tới bây giờ cũng không cười một cách động lòng người như thế .
“Đánh .” Tần Mộ Phong một tiếng ra lệnh , bản tử như mưa đánh vào trên người Thiên Mạch .
Nàng cắn môi , cũng không hề khóc , cũng không kêu . Nhìn gương mặt lãnh đạm của nàng căn bản không phải đang thụ hình .
Thiên Mạch phảng phất trở lại mùa đông năm đó , trở lại mùa đông lạnh giá của mười bốn năm trước .
Mùa đông khi nàng năm tuổi , phụ thân từ một tú tài trở thành tân khoa trạng nguyên . Nàng cùng mẫu thân từ thôn nhỏ đến kinh thành , nghĩ rằng từ nay có thể sống trong một ngôi nhà lớn .
Song , họ chỉ có thể ở trong một hoang viên cũ nát .

Phụ thân đã bỏ rơi mẫu thân , lấy nữ nhi của đại học sĩ đương triều .
Sau đó , cha liên tục rước về một số thị thiếp , hai vị tỷ tỷ và ba muội muội .
Đừng nghĩ rằng bọn họ cùng nàng đều là thân tỷ muội .
Cha nàng lúc còn là tú tài thích đi đến thanh lâu , dụ dỗ con gái đàng hoàng , thậm chí cùng rất nhiều người đàn bà có đứa nhỏ .
Hắn cưới rất nhiều nữ tử mà hắn mới gặp một hai lần , nhưng lại từ bỏ người vợ từng đồng cam cộng khổ với hắn .
Đây là chủ ý của con gái đại học sĩ , nàng có thể cho phép Liễu Sóc hắn cưới vô số đàn bà , nhưng không dễ dàng tha thứ cho người vợ chính thức của hắn . Chỉ cần chánh thê của hắn không tồn tại thì nàng mới cảm thấy được mình là vợ chính thứ của hắn .
Liễu tể tướng cùng thê tử kết hôn được tám năm chỉ có duy nhất một đứa nhỏ là Thiên Mạch .
Thiên Mạch tưởng rằng mình chính là hạt minh châu trong tay cha .
Nhưng nàng sai rồi , nàng không phải . Trong mắt cha nàng chẳng là cái gì cả . Hắn đã có rất nhiều nữ nhi chứ không phải một mình Thiên Mạch .
Mùa đông năm đó , đàn bà của cha cùng bọn tỷ muội liên tục nhục mạ nàng , đánh chửi nàng . Trong mắt bọn họ , mẹ con nàng không bằng một con chó .
Mùa đông trong quá khứ , Thiên Mạch thương tích đầy người , đối với sự đau đớn đã sớm trở nên tê liệt .
Mùa đông đó , Thiên Mạch đã trưởng thành .
Mùa đông năm đó chính là cuộc sống gian nan nhất trong cả đời Thiên Mạch .
Cảm giác đau đớn trên người khiến cho nàng nhớ tới mùa đông năm đó nàng đã chịu đủ sự nhục nhã và đau đớn .
Mùa đông đó còn có mẫu thân cho nàng sự ấm áp , còn bây giờ thì sao ?
Bây giờ là mùa đông sao ? Tại sao ... so với mùa đông năm đó lại càng lạnh hơn ...
Thiên Mạch cắn răng chịu đủ 50 trượng , không khóc một tiếng , không rơi một giọt nước mắt .
Sư phó đã từng nói với nàng , chỉ có kẻ yếu mới rơi nước mắt . Phi Yến thường xuyên nhắc nhở nàng , thế giới này sẽ không thông cảm cho kẻ yếu .
Nàng không khóc , cũng không kêu la khiến cho những thị vệ hành hình cũng bị nghị lực kiên cường của nàng làm cho nể phục .

Tuy nhiên , nàng đã bị bệnh .
Cuối cùng cũng đánh xong , nàng giương mắt nhìn Tần Mộ Phong cười lạnh một tiếng , ngất đi trong quá khứ .
“Nương ,. Nương , ngươi ở đâu , đừng bỏ lại ta , nương , ngươi đừng bỏ lại ta .” Thiên Mạch nằm ở trên gường nói mê , trên người mồ hôi đầm đìa .
Hương nhi canh giữ bên giường , dùng khăn lạnh lau mồ hôi cho nàng , trong lòng vô cùng lo lắng .
Người nàng nóng như vậy , sợ rằng không ổn . Nhưng hết lần này đến lần khác Vương gia đều không cho phép đi tìm đại phu , ngay cả thuốc trị thương bình thường cũng không cho nàng , chủ tâm của hắn chính là muốn nàng chết .
Vết thương trên trán nàng không nghiêm trọng , Hương nhi đã giúp nàng tẩy rửa sạch sẽ .
Nhưng là ... vết thương trên mông .
“Ông trời à , nếu người thật sự có mắt thì xin hãy cứu cô nương đi , nàng là người tốt , người tốt thì không nên đoản mệnh . Hương nhi quỳ xuống cầu người , người cứu cô nương đi .” Hương nhi trong miệng lẩm bẩm khẩn cầu trời cao phù hộ .
Thiên Mạch mở mắt một cách khó khăn , yếu ớt nhìn Hương nhi cười cười “Ta không có việc gì , ngươi không cần lo lắng .”
“Cô nương . Ngươi đã bị như vậy còn nói không có việc gì .” Nước mắt của Hương nhi cũng đã chảy xuống .
“Nha đầu ngốc , ngươi khóc cái gì . Vương gia hắn hy vọng ta chết , kỳ thật ta chết cũng tốt, ít nhất không phải tiếp tục chịu sự hành hạ của hắn .”
Hương nhi khóc càng ác liệt “Cô nương , không đúng , tiểu thư , ngươi nói ngớ ngẩn cái gì vây ? Ngươi nếu thật sự chết , Hương nhi không phải sẽ lại bị đưa về hầu hạ các cô nương khác hay sao ? Hương nhi muốn hầu hạ bên người tiểu thư , không muốn hầu hạ những người khác .” Nàng hầu hạ nhiều chủ nhân như vậy , nhưng chỉ có Thiên Mạch đối xử với nàng như con người .
“Ta sẽ không chết .” Nhiệm vụ của nàng còn chưa hoàn thành , nàng tuyệt đối không thể chết .
Tần Mộ Phong , ngày nào đó ta sẽ bắt được chứng cứ ngươi thông địch bán nước , đến lúc đó để cho hoàng thượng bắt ngươi thiên đao vạn trảm , rửa mối hận hôm nay .

“Tiểu thư , ngươi phải kiên trì nha .” Bình thường nữ tử sao có thể chịu được năm mươi trượng, nàng có thể sống đến bây giờ đã là kỳ tích rồi .
“Oh...” Thiên Mạch thở dài một tiếng , từ trong lòng móc ra một cái bình sứ đưa cho Hương nhi “Vương gia không cho người trị thương cho ta , cũng sẽ không để ý tới Phi Dương đại ca . Phiền ngươi giúp ta chiếu cố huynh ấy , được không ?” Từ nhỏ đến lớn , cho tới bây giờ không có người nào che chở cho nàng như vậy .
“Tiểu thư ... đây là ?” Hầu hạ Liễu Thiên Mạch lâu như vậy cũng không biết nàng có thói quen đem dược cất ở trên người .
“Cái này là thuốc trị thương , ngươi đem qua cho Phi Dương đại ca .”
“Nếu cái này là thuốc trị thương sao tiểu thư lại không dùng ?”
“Ta nơi này vẫn còn , mặc kệ ta, , đi trước chiếu cố Phi Dương đại ca .” Thiên Mạch nói , lại lấy trong người ra một bình sứ , lấy ra vài viên thuốc đưa vào trong miệng . “Ngươi xem, không phải ta đã uống rồi sao , ngươi không đi , ta tự mình đi .”Thiên Mạch vừa nói vừa làm bộ xuống giường .
Hương nhi ấn Thiên Mạch ngồi xuống “Tiểu thư , ngươi đừng động , ta sẽ đi .”
Hương nhi vừa chạy đi , một trong bốn vị thị thiếp là Yên Chi lại mang theo nha hoàn nhàn nhã đi vào .
Trên gương mặt diễm lệ vô song lộ vẻ lo lắng .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận