Vương Phi Thất Sủng - Sở Sở

Thọ yến của Tể tướng, người đến dự đều là đạt quan hiển quý. Cả triều văn võ, quyền quý giàu có, tề tụ một nơi.

Tể tướng ở đại sảnh đón khách, mấy vị phu nhân của ông ta thì ở phòng khách chiêu đãi khách nhân.

Phòng khách của Tể tướng phủ bày trí trang nghiêm xa hoa, so với trong cung không hề kém cỏi chút nào.

Thiên Mạch đi đến cửa phòng khách, thấy Hoắc Thiên tiêu sái đứng ở cửa, rõ ràng là đang chờ nàng. Nàng bất đắc dĩ cười, bước đến bên cạnh hắn, “Hoắc đại ca, huynh không cần chờ ta, ta có thể tự đi vào.”

Hoắc Thiên thần sắc phức tạp, khó xử nhìn Thiên Mạch, “Vương gia cùng Thái Y ở bên trong.” Tần Mộ Phong dẫn Thái Y tới dự thọ yến của Tể tướng, rốt cuộc để Thiên Mạch ở đâu?

“Ta đã sớm quen bị y sỉ nhục rồi.” Nói đến Tần Mộ Phong, thần sắc Thiên Mạch lập tức trở nên lãnh đạm.

Nàng thông minh lãnh đạm, không hề nhu nhược yếu đuối như vẻ bề ngoài, nàng đã không để ý, Hoắc Thiên cũng không nói gì thêm. “Vào đi thôi.”

Tần Mộ Phong và Thái Y ngồi ở ghế chủ tọa, đang cùng mấy vị con rể của Liễu gia trò chuyện, tựa hồ không chú ý tới Thiên Mạch và Hoắc Thiên.

Hoắc Thiên kéo Thiên Mạch đến một góc xa, cố tránh Tần Mộ Phong.

Từ lúc vào cửa, Thiên Mạch vẫn luôn nhìn chỗ chủ tọa. Nàng không nhìn Tần Mộ Phong, lại càng không nhìn Thái Y, mà chính là nhìn vị Tể tướng phu nhân cao quý kia.

Vị Tể tướng phu nhân từng làm nhục nàng, hủy đi cuộc đời mẹ con nàng, cả người ăn mặc trang điểm hoa lệ, mặt mày hớn hở. Mẫu thân nàng nhận hết khổ sở, còn người đàn bà kia thì hưởng hết vinh hoa phú quý. Chỉ bởi vì mẫu thân xuất thân không bằng bà ta, thì phải chịu kết cục như vậy sao?

Ngồi cạnh Tể tướng phu nhân, là con gái thứ bảy của Liễu tướng, Liễu Tự Họa. Liễu Tự Họa diễm lệ quyến rũ, một năm trước gả cho thế tử Vi Phi của Cảnh Khang vương phủ, chỉ tiếc xuất giá chưa đến hai tháng, phu quân đột ngột qua đời. Liễu phu nhân thương xót nữ nhi, đón ả trở về, ở goá nhà mẹ đẻ.

Liễu Tự Họa cả người quần áo đỏ choét, đầu đầy trang sức, mặt mày tô vẽ như bức tranh, thẹn thùng e lệ liếc mắt đưa tình với Tần Mộ Phong, nhìn kiểu gì cũng không ra quả phụ.

Cùng là nữ nhi của Liễu tướng, Liễu Tự Họa hưởng hết vinh hoa, còn Liễu Thiên Mạch nàng, lại sống không bằng trư cẩu suốt bao nhiêu năm tháng, thiên lý ở đâu?

Liễu Tự Họa ngồi bên cạnh Tần Mộ Phong, cả người gần như dán vào người hắn. Hắn bên trái ôm Thái Y, bên phải ngồi cạnh Liễu Tự Họa, trái ôm phải ấp, thật ấm cúng làm sao!

Hoắc Thiên tự nhiên cũng nhìn thấy tình cảnh này, hắn đưa một chén trà nhỏ cho Thiên Mạch, phân tán sự chú ý của nàng, “Nếm thử này trà Long Tĩnh này đi.”

Liễu Thiên Mạch vốn định nhận lấy chung trà, nhưng lại cầm lấy một cái chén không. Nàng nắm chặt cái chén không trong tay, mắt dán chặt vào Tần Mộ Phong.

Hắn đang cười, cùng Liễu Tự Họa cười cười nói nói.

Thiên Mạch ánh mắt lạnh lùng, sắc mặt lãnh đạm, trong con ngươi nhìn không ra một tia cảm xúc. “Lợn giống chính là lợn giống, ngay cả cái loại quả phụ đầy đường này cũng muốn dụ dỗ.” Lời vừa xong, cái chén trong tay ‘bộp’ một tiếng, vỡ thành mảnh nhỏ. Bàn tay nàng siết chặt, máu đỏ tươi chảy dài theo kẽ tay.

Máu tươi từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất, hóa thành những đóa hoa sen xinh đẹp.

Hoắc Thiên nhìn dòng máu chảy ra từ kẽ tay Thiên Mạch, vội vàng chụp lấy tay nàng, “Thiên Mạch, nàng làm gì vậy?” Cho dù Tần Mộ Phong làm tổn thương nàng, cũng không cần phải tự làm mình bị thương. Hắn quá lo lắng cho Thiên Mạch, mất đi sự bình tĩnh trước đây. Một ‘nữ tử yếu đuối’ sao có thể bóp nát cái chén? Hắn cũng không để ý.

Thiên Mạch điềm tĩnh nói, “Ta không sao.” Nàng căn bản không cảm thấy đau đớn, kể từ hồi năm tuổi, nàng đã không còn biết đau đớn là gì.

Hoắc Thiên mở bàn tay nàng ra, nhặt mấy mảnh vỡ trong lòng bàn tay nàng, vứt xuống đất. “Đi, ta đưa nàng đến đại phu.”

“Không cần phiền phức như vậy.” Thiên Mạch thu tay lại, chút thương tích nhỏ này đối với nàng mà nói chẳng là gì cả.

Hoắc Thiên đứng dậy, nắm lấy tay nàng, nghiêm túc nhìn nàng, “Đi, cho dù tên hỗn đản Tần Mộ Phong đó làm tổn thương nàng, nàng cũng không cần phải làm mình bị thương như vậy.”

“Ta thật sự không sao mà.” Thiên Mạch rút tay về, tháo một dải băng trắng trên thắt lưng xuống, nhẹ nhàng quấn quanh vết thương. Thiên Mạch dùng miệng cắn một đầu dải băng, chuẩn bị buộc lại. Trước đây, lúc nàng một thân một mình đi làm nhiệm vụ bị thương, đều làm như vậy. Nàng là người giang hồ, lại là phi tặc, bị thương là chuyện thường.

Hoắc Thiên không còn cách nào, nói, “Để ta.” Hắn giữ hai đầu dải băng, buộc lại thành một nút thắt nhỏ.

Thiên Mạch để bàn tay bị thương trên đầu gối, chậm rãi quay đầu, ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm vào Tần Mộ Phong và Liễu Tự Họa, “Ta không sao.” Dải băng này chính là Băng Thiền Ti, đã được ngâm qua nước thuốc, dùng băng bó vết thương có hiệu quả rất tốt.

Hoắc Thiên nhìn Tần Mộ Phong, thở dài nói, “Có thể chịu đựng thì nên chịu đựng, Mộ Phong chính là tính cách này.” Tần Mộ Phong quen thói trăng hoa, nếu cứ so đo, người chịu tổn thương vẫn chỉ là nàng. Không biết Tần Mộ Phong đang nghĩ những gì, cưới được một mỹ nhân xuất trần thoát tục như Liễu Thiên Mạch lại không biết quý trọng, lại đi trêu chọc dâm nữ nổi [tai] tiếng khắp kinh thành như Liễu Tự Họa.

Thiên Mạch lạnh lùng cười, “Ta sớm đã quen rồi.” Vì sao nàng phải chịu đựng? Sớm muộn gì cũng phải cho hắn thấy. Vô luận là ai, chỉ cần chọc tới Liễu Thiên Mạch nàng, nhất định sẽ phải nếm mùi đau khổ.

Trong nụ cười của nàng, mang theo chút sát khí u ám, trong thủy mâu, chứa đầy ánh tàn nhẫn. Nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối, trên người không nên có khí chất như vậy. Trong thoáng chốc, Hoắc Thiên tựa hồ nghĩ đến điều gì đó.

Có lẽ hắn quá đa nghi rồi, Liễu Thiên Mạch trời sinh lãnh đạm, lúc tức giận có khí chất như vậy cũng chẳng có gì lạ.

Hoắc Thiên nhẹ nhàng che mắt nàng lại, “Đừng nhìn.” Liễu Thiên Mạch trông như lãnh đạm, trên thực tế tính cách rất mãnh liệt. Nàng còn tiếp tục nhìn, không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa. Nàng dám làm cho Liễu tướng lúng túng, thì cũng dám làm cho Tần Mộ Phong xấu mặt. Nàng không hề nhu nhược như vẻ bề ngoài, hắn đã coi thường nàng rồi.

“Ta không sao.” Thiên Mạch đứng phắt dậy, “Ta muốn đi ra ngoài một chút.” Nàng cúi đầu, bước ngang qua người Hoắc Thiên. Hoắc Thiên đưa tay ra định giữ nàng lại, nhưng lại không giữ được. Ngón tay lướt qua y phục của nàng, bất lực nhìn Thiên Mạch bỏ đi.

Có lẽ, nàng thật sự cần bình tĩnh, cứ để nàng đi vậy.


Thiên Mạch đi tới cửa, vừa đúng lúc Liễu Phinh Đình bước vào. Ả liếc nhìn Thiên Mạch, thấy Hoắc Thiên không ở bên cạnh, trơ tráo chặn đường nàng, cười giả lả, “Tướng quân phu nhân, sao có một mình, Hoắc tướng quân đâu?”

Liễu Thiên Mạch ngẩng đầu, lạnh lùng nói, “Tránh ra.”

Liễu Phinh Đình cong môi cười, “Tướng quân phu nhân, ta chỉ có ý tốt, ngươi hà tất phải như thế?”

“Cám ơn hảo ý của Cao phu nhân.” Liễu Thiên Mạch vẻ mặt đạm mạc, vòng qua Liễu Phinh Đình bước ra ngoài. Liễu Phinh Đình tựa hồ không muốn buông tha nàng, ả lách người sang, chắn trước mặt nàng, “Tướng quân phu nhân, ta chỉ muốn kết bạn với ngươi, đừng vội đi chứ.”

“Ta với không tới thiên kim của tướng phủ.” Liễu Thiên Mạch cúi đầu, trong đôi mắt ẩn đầy sát khí. Nàng hít một hơi thật sâu, giấu đi sát khí, bước qua Liễu Phinh Đình.

Liễu Phinh Đình nhìn theo bóng lưng nàng, mặt ngước lên trời, châm chọc nói, “Không biết là con gái nhà ai dạy dỗ nên, giống hệt lũ đàn bà chua ngoa chợ búa không biết cấp bậc lễ nghĩa.” Liễu Phinh Đình cáu tiết, “Vô giáo dưỡng.” Liễu Phinh Đình nói giọng rất lớn, người chung quanh cơ hồ đều nghe thấy, kể cả Tần Mộ Phong.

II

Liễu Thiên Mạch dừng bước, đứng nguyên tại chỗ.

Tần Mộ Phong nhìn bóng lưng cô đơn của Liễu Thiên Mạch, không nén nổi đau lòng. Liễu Phinh Đình là em nàng, không ngờ lại nói nàng như vậy.

Liễu Phinh Đình không nhận ra nàng, có thể thấy được nàng bị Liễu gia xem nhẹ đến mức nào.

Tần Mộ Phong đứng lên định giải vây cho nàng, lại bị Thái Y giữ lại. Thái Y giữ chặt tay y, “Vương gia, đó là chuyện giữa tỷ muội họ.” Nàng mong Liễu Thiên Mạch bị khi phụ còn không kịp.

Liễu Tự Họa đánh mắt, giọng tán tỉnh dựa vào Tần Mộ Phong, “Tỷ tỷ này của thiếp luôn như thế, khiến cho Vương gia chê cười rồi. Tỷ ấy chỉ là nói giỡn với vị cô nương kia, không có ác ý.”

Liễu phu nhân cũng cười làm lành, “Vương gia, ngài đừng để ý.”

Tần Mộ Phong nhíu mày, thoáng do dự. Cuối cùng, y chậm rãi ngồi xuống.

Liễu Phinh Đình đắc ý cười nói, “Ta nói tướng quân phu nhân, vì sao ngươi không nói lời nào? Ngươi cũng biết mình không có giáo dưỡng?”

Liễu Thiên Mạch cố gắng khống chế cảm xúc của mình, quay đầu nhìn Liễu Phinh Đình, thản nhiên cười, “Đúng vậy, ta thực sự không hề có giáo dưỡng. Đành chịu thôi, ai bảo gia môn Liễu gia chúng ta bất hạnh.” Liễu gia đúng là gia môn bất hạnh, sinh ra nhiều kẻ bại hoại như vậy.

“Ngươi nói cái gì?” Liễu Phinh Đình nghi hoặc.

“Ta nói, phụ thân của Liễu Thiên Mạch – Tể tướng đại nhân công vụ bận rộn, bỏ bê ta, cho nên ta mới giống lũ đàn bà chua ngoa chợ búa.” Thiên Mạch mỉm cười thản nhiên, “Ngươi có ý kiến gì không?”

Liễu Phinh Đình kinh hãi, “Ngươi là Liễu Thiên Mạch?” Nàng không ngờ lại là Liễu Thiên Mạch.

Thiên Mạch thản nhiên đưa mắt liếc ả. “Lục muội của ta, ngươi thật sự có trí nhớ tốt.” Người Liễu gia trí nhớ đều rất tốt.

Khiếp sợ qua đi, Liễu Phinh Đình khinh miệt liếc nhìn nàng, “Cho dù ngươi là Liễu Thiên Mạch thì thế nào? Ngươi ở Bình Nam Vương phủ sống không tốt sao? Quyến rũ được Hoắc tướng quân, xem như ngươi có bản lĩnh.” Dâm phụ này không ngờ lại là Liễu Thiên Mạch, gả cho Bình Nam Vương rồi, lại còn không biết liêm sỉ dụ dỗ Hoắc Thiên, coi như ả lợi hại.

Thiên Mạch nở nụ cười tao nhã, thản nhiên liếc nhìn Tần Mộ Phong, lông mi khẽ chớp, “Để ngươi nói đúng rồi, Liễu Thiên Mạch ở Bình Nam Vương phủ đích thật là bị người ta chán ghét.”

Liễu Phinh Đình nhìn Liễu Thiên Mạch đầy căm ghét, “Đàn bà có chồng mà không vấn tóc, mưu đồ dụ dỗ đàn ông.”

“Không biết Thiên Mạch không vấn tóc thì phạm phải điều nào trong vương pháp, Thiên Mạch tài sơ học thiển, xin Liễu tiểu thư chỉ giáo.” Liễu Thiên Mạch lãnh đạm, nhưng không có nghĩa nàng không biết cáu giận. Liễu Thiên Mạch đột nhiên‘à’ lên một tiếng, giả vờ như chợt hiểu ra, “Mẫu thân của Liễu Phinh Đình tiểu thư từng là một nữ tử thanh lâu thấp hèn, tài học của Phinh Đình tiểu thư chỉ sợ cũng chẳng đến đâu, cũng khó trách ngươi không biết cái gì gọi là vương pháp.” Nàng cong môi cười, vân đạm phong khinh.

Gương mặt Liễu Phinh Đình nhất thời đỏ ửng, ả không còn lời nào để phản bác, bởi vì điều Thiên Mạch nói chính là sự thật.

Những người xem náo nhiệt ở chung quanh đều nhìn chằm chằm vào ả, ả không biết giấu mặt vào đâu, thở hổn hển, giơ tay giáng xuống một cái tát.

Liễu Thiên Mạch không né tránh, ngẩng mặt lên cho ả đánh.

Ngay lúc bàn tay Liễu Phinh Đình phải chạm vào mặt Thiên Mạch, thì một bóng đen từ bên ngoài bay vào, kéo ngang lưng Thiên Mạch, thoát khỏi bàn tay Liễu Phinh Đình.

Hắn một tay ôm Thiên Mạch bay vút ra ngoài. Lạnh lùng lưu một câu, “Tần Mộ Phong, nếu muốn mạng sống của nữ nhân ngươi, hãy đến loạn táng cương gặp ta, chỉ được đến một mình. Nếu không, tánh mạng cô ta khó mà giữ được.”

“Thiên Mạch.” Hoắc Thiên bất chấp mọi thứ, vội vàng đuổi theo.

Tần Mộ Phong cũng đuổi theo, mắng thầm, “Nữ nhân, nàng luôn gây cho ta lắm phiền toái.”

“Vương…” Thái Y vốn định gọi y, nhưng Tần Mộ Phong đuổi theo quá nhanh, đã không còn nhìn thấy bóng dáng.

Thái Y cắn chặt hàm răng, thần sắc đầy ghen ghét.

****


Hắc y nhân ‘bắt cóc’ Thiên Mạch, lại không lập tức rời khỏi tướng phủ, mà chỉ đưa nàng đến một nơi vắng vẻ.

Thấy chung quanh không có ai, hắn buông Thiên Mạch ra, “Tại sao lại không đánh trả?” Hắn mặc quần áo màu đen, đeo một chiếc mặt nạ bằng bạc. Không phải ai khác, chính là Diêm Môn môn chủ Khúc Vô Tình.

“Sao ngươi lại ở đây?” Hắn là sát thủ, xuất hiện ở tướng phủ tuyệt đối không phải chuyện tốt.

“Vào xem thử, trùng hợp nhìn thấy ngươi bị nữ nhân kia khi phụ.” Khúc Vô Tình thật thà nói.

“Cám ơn ngươi đã cứu ta.” Mục đích của Khúc Vô Tình là cứu nàng, chứ không phải là dẫn dụ Tần Mộ Phong ra ngoài. Nếu hắn muốn dẫn dụ Tần Mộ Phong, người bị bắt cóc sẽ không phải là nàng. Hắn là người thông minh, suy nghĩ thật chu đáo.

Khúc Vô Tình thản nhiên nói, “Có thể cứu Bạch thất cô nương, là vinh hạnh của ta.”

“Cứu người thì cứu cho trót, cùng ta uống một chén đi.” Nàng hiện tại tâm phiền ý loạn, đột nhiên rất muốn uống rượu.

“Sao lại tìm ta?” Khúc Vô Tình cứng nhắc hỏi.

Thiên Mạch trả lời yếu ớt, còn mang theo nụ cười lạnh lùng, “Ngoài ngươi ra, ta không biết tìm ai. Ba nha hoàn kia của ta tửu lượng đều không cao, Hoắc Thiên không được, Tần Mộ Phong không được.”

“Xin lỗi, ta không thể đi cùng ngươi.” Khúc Vô Tình trong thanh âm toát ra ôn nhu, “Đóa Đóa không cho ta uống rượu.”

“Ngũ tỷ?” Thiên Mạch không nhịn được cười, “Hai người ở với nhau rồi sao?” A, lãnh khốc Diêm Môn chủ, gặp được nữ nhân yêu quý, cũng sẽ trở nên dễ uốn nắn.

“Đúng vậy, lúc ta mới gặp nàng, cũng không biết nàng là Ngũ cô nương của Vô tranh sơn trang.” Nhắc đến nữ nhân yêu dấu, giọng nói của Khúc Vô Tình bất giác dịu dàng đi.

“Chúc mừng hai người.” Thiên Mạch khóe miệng mỉm cười, “Không phải muội nên gọi huynh là ngũ tỷ phu sao?” Lại gả đi một vị sư tỷ rồi.

“Bạch thất cô nương, Phi Yến dạ đạo, danh chấn giang hồ, Khúc Vô Tình chỉ sợ không dám nhận.”

“Huynh nói giỡn gì vậy, ngũ tỷ phu chính là ngũ tỷ phu. Huynh không dám nhận? Vậy chẳng phải là càng không có tư cách làm rể của Vô tranh sơn trang sao?”

Khúc Vô Tình khẽ cười nói, “Đóa Đóa nói, không cho ta nhìn nữ nhân khác, cũng không cho ta thân mật với nữ nhân khác, ta không biết muội có được tính là nữ nhân khác hay không.”

Thiên Mạch lạnh lùng lườm hắn một cái, “Muội là em của ngũ tỷ, hơn nữa quyết chí độc thân, không cần xem muội là người ngoài, yên tâm, muội sẽ không mơ tưởng sắc đẹp của huynh mà câu dẫn huynh đâu.” Phí lời, nàng là người trong nhà, không biết ngũ tỷ tìm đâu ra một gã ngốc nghếch như vậy.

Khúc Vô Tình không trả lời nàng, “Cáo từ.”

Một gã đàn ông kiêu ngạo, nhưng mà, hắn đã gặp phải ngũ sư tỷ. Hắn rất yêu ngũ sư tỷ, khi nhắc tới ngũ sư tỷ, hắn toát ra vẻ ôn nhu không giấu được. Giữa bọn họ, chắc chắn có một câu chuyện!

A, đó lại là một đoạn truyền kỳ khác.

III

Thiên Mạch rời khỏi tướng phủ, nhưng không quay về vương phủ ngay. Lúc bị Liễu Phinh Đình hạ nhục, sự vô tình của Tần Mộ Phong nàng đã thấy quá rõ ràng. Đối với người đàn ông đó, nàng ngoài chán ghét ra vẫn chỉ là chán ghét.

Lượn lờ thanh lâu cũng không nói, lại còn dây dưa với hạng đàn bà như Liễu Tự Họa, quả thực là thấp hèn. Nhớ tới nàng từng bị gã đàn ông thấp hèn đó… nàng cảm thấy buồn nôn.

Nàng trở lại Túy Yên Lâu, nằm trên giường ngủ cả ngày. Nàng quá mệt mỏi, chỉ có thể ngủ cho đỡ mệt.

Lúc nàng tỉnh lại, thì trờ đã tối. Nghe thấy nàng tỉnh giấc, Hồng Ngạc đang hầu hạ bên cạnh vội vàng thắp nến. Ánh nến tỏa sáng căn phòng, giống như ban ngày.

Hồng Ngạc cúi đầu đứng ở trước giường, “Tiểu thư, nô tỳ đã chuẩn bị nước tắm cùng bữa tối, tiểu thư tắm rửa trước hay là dùng bữa trước?”

“Ta không muốn ăn, cũng không muốn tắm rửa, tình hình bên ngoài thế nào?” Nàng tựa vào đầu giường, mắt khép hờ, trông như một con mèo lười.

Hồng Ngạc lén nhìn Thiên Mạch, nhỏ giọng nói.” Không có tin tức gì.”

Thiên Mạch lười nhác cười, có vài phần tự giễu, “Ta mất tích, chẳng lẽ Tần Mộ Phong và Hoắc đại ca không sốt ruột sao?”

“Tiểu thư… người…. đa nghi rồi đó, Tần Mộ Phong và Hoắc Thiên hẳn đang rất sốt ruột.”

“Mặc kệ bọn họ.” Thiên Mạch bước xuống giường, Hồng Ngạc lập tức ngồi sụp xuống, mang giày cho nàng.

Nàng bước đến sau bình phong, giang hai tay chờ Hồng Ngạc thay thay quần áo cho nàng. “Thanh Loan đâu?”

Hồng Ngạc cẩn thận nhẹ nhàng giúp Thiên Mạch mặc áo khoác vào, “Thanh Loan phụng mệnh tiểu thư, ẩn trong vương phủ, vẫn chưa trở về.”


“Gần đây có thư của ta không?” Mấy con bồ câu đưa tin nuôi trong viện này, ngày thường đều là do Thanh Loan trông coi, Thanh Loan không ở đây, nên tự nhiên là Hồng Ngạc phụ trách.

Hồng Ngạc mang tới một chiếc áo choàng lông cáo, quấn chặt quanh người Thiên Mạch, “Có, có rất nhiều.” Mái tóc chưa kịp chải, xõa lòa xòa sau đầu.

“Nói.” Nàng đến ngồi trước bàn, tự rót một chén nước.

“Tiểu thư, trà này nguội rồi, để nô tỳ thay trà mới. Nô tỳ đã gom cho tiểu thư một vò sương sớm, dùng pha trà bích loa xuân cực phẩm rất hợp.” Thiên Mạch vô cùng coi trọng chuyện uống trà, chưa bao giờ uống trà nguội, hôm nay có chuyện gì xảy ra?

Liễu Thiên Mạch nâng chén trà lên, hớp một ngụm, “Không cần, uống cái này được rồi.”

“Tiểu thư, muốn nô tỳ chải đầu cho người không?”

“Không cần, bồ câu đưa thư nói những gì?” Nàng chưa bao giờ tự mình đọc thư.

“Thư của Đại phu nhân nói, tiểu thư không được phép giúp Tuyết Nhi tiểu thư quậy phá. Dặn dò tiểu thư chăm sóc bản thân, nếu có người khi phụ tiểu thư, Vô Tranh sơn trang sẽ khiến hắn xương cốt cũng không còn. Vô tranh sơn trang gia huấn, tích thuỷ chi cừu, đương dũng tuyền tương báo[1]. Nếu tiểu thư bị ủy khuất, cứ việc về nhà cáo trạng, không cần phải ngượng ngùng.” Đúng vậy, là gia huấn, không phải môn quy. Vô Tranh sơn trang không phải sư môn của nàng, mà là nhà của nàng. Nàng là đồ đệ duy nhất của các vị kỳ nhân Vô Tranh sơn trang, bọn họ vẫn luôn đối xử với nàng như người trong nhà.

“Đại sư phụ?” Liễu Thiên Mạch lại cười, nụ cười của nàng đầy ôn nhu.”Nếu người biết tiểu sư tỷ lại chạy trốn, người nhất định sẽ cầm chổi truy sát đến kinh thành, bắt tiểu sư tỷ trở về nhốt lại.” Nghĩ đến mấy vị sư phụ thú vị của mình, Thiên Mạch cười càng dịu dàng.

“Nhị phu nhân dùng bồ câu đưa thư, thỉnh tiểu thư, lần sau, lúc về nhớ mang kẹo quế hoa kinh thành cho người, phải là loại mua ở Đông Đại Nhai.” Dùng bồ câu đưa thư chỉ vì một phần kẹo quế hoa, chuyện như vậy mà nhị phu nhân cũng mở miệng nói ra cho được. Mấy năm nay, nàng thay tiểu thư nhận vô số bồ câu đưa thư từ Vô Tranh sơn trang, nên cũng đã quá quen với sự quái dị của mấy người trong Vô Tranh sơn trang rồi.

Liễu Thiên Mạch bật cười ‘khúc khích’, “Nhị sư phụ?” Nhị sư phụ thật ngây thơ, chẳng khác gì một đứa trẻ con.

“Tứ phu nhân nói, người rất nhớ tiểu thư, khi nào thì trở về Vô Tranh sơn trang thăm bọn họ? Tứ phu nhân còn nói, tranh giành giữa đàn bà với nhau là thứ đáng sợ nhất, dặn tiểu thư đề phòng thị thiếp của Tần Mộ Phong.”

Thần sắc Thiên Mạch liền ảm đạm, nàng sao lại không nhớ mọi người? Nhưng mà nàng không thể đi, tâm nguyện của nàng chưa hoàn thành, không thể đi. “Còn gì nữa?”

“Nhị tiểu thư nói, nếu sau khi tiểu thư hoàn thành nhiệm vụ, muốn đập cho Tần Mộ Phong một trận, tỷ ấy nhất định đến hỗ trợ. Ách, tỷ ấy hỏi… nếu tỷ ấy thật sự đến giúp tiểu thư đánh Tần Mộ Phong, có thể nhân tiện ‘lấy’ hai thứ bảo bối của vương phủ không.” Nhị sư tỷ Đông Phương Nhị là con gái của Đại sư phụ, là phu nhân của môn chủ Sát Thủ Môn đương nhiệm, là một nữ tử vừa tham tiền lại vừa hẹp hòi.

“Bảo tỷ ấy, nếu cao hứng, có thể đến dọn sạch Bình Nam Vương phủ.” Nhị sư tỷ đối với người ngoài thì hẹp hòi, chứ đối với người trong nhà lại khẳng khái nghĩa khí, Thiên Mạch vẫn rất thích tỷ ấy.

“Đại tiểu thư nói, nếu tiểu thư bị thương, nhất định phải báo cho tỷ ấy biết. Tiểu thư có nhiều tiền như vậy, trả tiền khám bệnh nhất định không ít. Nước phù sa không tưới ruộng người ngoài, tỷ ấy tốt xấu gì cũng là Tà Thủ Thần Y, cho tỷ ấy chút mặt mũi.” Đại sư tỷ Lãnh Băng Băng, là con gái của Nhị sư phụ. Y thuật siêu quần, người đưa tiền mời tỷ ấy xem bệnh nhiều không đếm xuể. Tỷ ấy hành sự chính chính tà tà, tùy tâm sở dục[2], người trong giang hồ tặng tỷ ấy danh hiệu Tà Thủ Thần Y.

“Bảo tỷ ấy, nếu cần tiền, ta có thể lấy tiền đè tỷ ấy bất tỉnh, đừng nguyền rủa ta.” Từ nhỏ cùng Đại sư tỷ cãi nhau ầm ĩ, đã thành quen kiểu đối đáp như vậy.

“Tuân mệnh.”

Thiên Mạch ngước mắt, gương mặt thanh tú lãnh đạm hờ hững, “Còn chuyện gì nữa không?”

“Hết rồi.” Hồng Ngạc không dám ngẩng đầu nhìn Thiên Mạch, giờ phút này nàng rất lạnh lùng, đến mức khiến người ta không dám tới gần.

“Lui xuống trước đi, có việc ta sẽ gọi.”

“Tiểu thư, không cần nô tỳ hầu hạ?”

Thiên Mạch khoát tay,” Ngươi lui xuống đi.”

“Dạ.” Hồng Ngạc lui ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Đêm, càng lạnh. Trăng, càng sáng.

****

IV

Những chuyện giống như vừa rồi vẫn thường xảy ra, cách mỗi một ngày, nàng lại nhận được thư của sư phụ, sư tỷ. Nàng rời khỏi Vô tranh sơn trang đã được năm năm, suốt năm năm trời, chưa bao giờ gián đoạn.

Vô tranh sơn trang, là nhà của nàng, là nơi tái sinh nàng.

Vô tranh sơn trang….

Mười bốn năm trước, khi nàng năm tuổi.

Mẹ qua đời, nàng trở thành một đứa trẻ bị bỏ rơi, tất cả mọi người đều bỏ rơi nàng.

Nàng chỉ là một đứa trẻ năm tuổi ngây thơ chẳng biết gì. Hôm sau ngày mẹ mất, nàng ra khỏi hoang viên tìm cha, gào khóc cầu xin ông ta thả nàng ra ngoài. Chỉ cần có thể ra ngoài, bảo nàng làm cái gì nàng đều nguyện ý, nàng có thể làm nha hoàn, có thể làm việc.

Nàng sợ hãi, nàng cô đơn, nàng không muốn một mình sống nơi vườn hoang lạnh lẽo.

Nàng không gặp được cha, nhưng lại gặp đại nương cùng một đám tỷ muội. Bọn họ cười nhạo nàng, đánh chửi nàng, đại nương thậm chí còn nhốt nàng vào sài phòng[3], bảy ngày bảy đêm không cho nàng ăn cơm. Lão ma ma, trước đây hay đưa cơm cho mẹ con nàng, lén lút cho nàng vài cái màn thầu, nàng mới may mắn sống sót.

Nàng biết, đại nương muốn nàng chết.

Bị giam trong sài phòng kia bảy ngày, nàng tuy tuổi nhỏ nhưng đã hiểu rõ thế giới này.

Bảy ngày trôi qua, đại nương thấy nàng không chết, nên ném nàng trở lại hoang viên, tự sinh tự diệt.

Nàng đã thay đổi, không còn biết khóc, không còn biết cười, trên mặt vĩnh viễn chỉ còn lại một loại cảm xúc —- lạnh lùng.

Đối mặt với sự hiếp đáp của đại nương và bọn tỷ muội, nàng không khóc lóc, không kêu gào, không nói năng, chỉ trơ ra một khuôn mặt lạnh như băng mà đối mặt với bọn họ.


Hai tháng sau, bọn họ rốt cục mất hết hứng thú, không còn tìm nàng gây sự, dần dần lãng quên nàng.

Năm lên sáu tuổi, nàng gặp được đại sư phụ Bạch Mạn Điệp.

Đại sư phụ dùng thân phận kẻ trộm thâm nhập Thị lang phủ, để trộm trang sức của đại nương.

Đại nương và Đại sư phụ cùng vừa ý một chiếc vòng ngọc, Liễu phu nhân dùng quyền thế của mình, đoạt được chiếc vòng tay kia. Đêm hôm đó, Đại sư phụ xông vào lúc đó còn là Thị lang phủ, trộm sạch trang sức của đại nương.

Đại sư phụ võ công mặc dù cao, nhưng đầu óc lại mơ hồ. Sau khi trộm đồ xong, không ngờ lại bị lạc đường, người xông vào hoang viên, nhìn thấy nàng đang ngồi chóc ngóc trong góc tường gặm màn thầu.

Ánh mắt Đại sư phụ không rời khỏi nàng, nhìn chằm chằm vào chiếc màn thầu trên tay nàng.

Nàng khi đó dù sao vẫn là một đứa trẻ, cho rằng Đại sư phụ vì đói bụng, nên mới nhìn chằm chằm màn thầu của mình.

Thiên Mạch đem nửa cái màn thầu đã nguội lạnh cứng ngắt đưa ra, lãnh đạm nói, “Cô đói bụng sao? Cho cô ăn.”

Bạch Mạn Điệp không nhận lấy màn thầu, nước mắt đột nhiên theo hốc mắt chảy dài. Người ôm lấy Thiên Mạch, nghẹn ngào nói “Thứ đồ này không thể ăn được.”

“Đâu có sao, ta đã quen rồi.” Lúc ấy, nàng đã trả lời Bạch Mạn Điệp như thế.

“Người nhà ngươi đâu? Tại sao lại cho một tiểu hài tử như ngươi ăn thứ này. Cái màn thầu này đã muốn mốc meo, đã để lâu rồi, không ngờ lại dám cho ngươi ăn? Muốn mưu sát sao? Đây chính là tội ngược đãi trẻ em. Bạch Mạn Điệp ta tuy không phải là người tốt gì, nhưng cũng tuyệt không cho phép chuyện ngược đãi trẻ em xảy ra. Nói cho ta biết, người nhà ngươi đâu? Ta tìm bọn họ tính sổ.” Bạch Mạn Điệp đoạt lấy màn thầu trên tay nàng, vứt xuống đất, hung hăng đạp mấy cái.

“Ta không có người nhà, mẹ ta đã chết, cha ta không cần ta. Không, hắn không phải cha ta, cha ta đã chết rồi.” Nàng trước sau vẫn lãnh đạm.

Bạch Mạn Điệp bị sốc, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn lem luốc của nàng, “Nói cho ta biết, chuyện là thế nào.”

Thiên Mạch dùng ngữ khí lãnh đạm, kể lại toàn bộ câu chuyện của mình cho Bạch Mạn Điệp. Giọng nàng vô cùng lạnh đạm, giống như đang kể một câu chuyện chẳng hề liên quan đến mình. Bạch Mạn Điệp sau khi nghe xong, xúc động, từ bên hông rút nhuyễn kiếm ra, nổi giận đùng đùng tuyên bố phải giết sạch Liễu gia không chừa một ai.

Tiểu Thiên Mạch giữ chặt y phục Bạch Mạn Điệp, ngẩng mặt kiên định nói, “Không cần, ta muốn tự tay báo thù.”

Bạch Mạn Điệp sau cơn kích động, vỗ ngực nói, “Không thành vấn đề, ta nhận ngươi làm đồ đệ, một ngày nào đó, ngươi sẽ vì mẹ con ngươi lấy lại công đạo.”

Tiểu Thiên Mạch thấy thế, lập tức quỳ xuống đất dập đầu, “Sư phụ tại thượng, xin nhận một lạy của đồ nhi.” Nàng khi đó cũng không hiểu rõ lắm ý nghĩa bái sư, chỉ y theo cảnh trong những vở kịch đã xem mà bắt chước vậy thôi.

Bạch Mạn Điệp mang tiểu Thiên Mạch về nhà, chính thức nhận nàng làm đồ đệ.

Bạch Mạn Điệp có ba muội muội kết nghĩa, ba vị nữ tử kia thấy Liễu Thiên Mạch thân thế đáng thương, cũng nhận nàng làm đồ đệ.

Nhà của Bạch Mạn Điệp ở Vô tranh sơn trang. Vô tranh sơn trang có nghĩ là không tranh giành cùng thế gian.

Bốn vị sư phụ cùng sư trượng của nàng, đều từng là những nhân vật danh chấn giang hồ. Về sau chán cảnh giang hồ phân tranh, dựng nên Vô tranh sơn trang, từ đó về sau thoái ẩn giang hồ, không tranh giành cùng nhân thế.

Đại sư phụ Bạch Mạn Điệp, khinh công tuyệt đỉnh, kiếm thuật độc nhất vô nhị, từng được xưng tụng là thiên hạ đệ nhất kiếm.

Đại sư trượng Đông Phương Vũ võ công xuất thần nhập hóa, là người được võ lâm công nhận là thiên hạ đệ nhất cao thủ. Đại sư trượng là thiên hạ đệ nhất cao thủ, cũng là thiên hạ đệ nhất phi tặc, bản lĩnh ăn trộm thiên hạ vô song.

Nhị sư phụ Diệp Lăng Tương tinh thông thuật dịch dung, có thể thiên biến vạn hóa, được chúng nhân võ lâm xưng là thiên hạ đệ nhất xảo thủ.

Nhị sư trượng Lãnh Tuyệt Cuồng tính cách lạnh lùng, lấy giết người làm sự nghiệp, từ lúc bắt đầu xuất đạo, chưa bao giờ thất thủ, hoàn toàn xứng đáng thiên hạ đệ nhất sát thủ.

Tam sư phụ Thủy Tịch Linh một thân bản lĩnh dụng độc vô song, trên đời không có độc nào giải không được, người từng dùng bản lĩnh dụng độc cứu người vô số (Đương nhiên, người cầu sư phụ giải độc phải dâng hoàng kim một ngàn lượng, cho dù thiếu một đồng, người cũng có thể trơ mắt nhìn kẻ trúng độc trước mặt độc phát đến chết mà vẫn thờ ơ lạnh nhạt), người giang hồ xưng là thiên hạ đệ nhất độc y.

Tam sư trượng Quân Tùy Phong là Các chủ Thiên Cơ Các – bang phái đệ nhất võ lâm, võ công cao cường, tuấn mỹ vô song, được phong là võ lâm đệ nhất mĩ nam.

Tứ sư phụ Vân Thanh Thanh bác học đa tài, từng dùng tài nghệ đánh bại sáu mươi tám vị nữ tử giang hồ, được người trong võ lâm xưng tụng thiên hạ nhất tài nữ.

Tứ sư trượng Đoạn Tiêu sở học thông thái, tài trí võ công cùng siêu nhân nhất đẳng, từng là võ lâm chí tôn, thật sự là võ lâm đệ nhất nhân.

Được tám vị cao nhân dạy dỗ, Thiên Mạch học được rất nhiều thứ. Võ công, thuật dịch dung, y thuật, độc thuật, thi thư, âm luật, bổn sự[4] của tám vị thiên hạ đệ nhất nhân, nàng đều học được một ít. Cũng không phải tinh thông tất cả, chỉ có thể xem là có đọc lướt qua một chút. Nàng học tinh thông nhất, là kỹ thuật khinh công và trộm đạo. Đại sư phụ là một nữ nhân bình đạm bất cam, tiền của người nhiều đến nỗi có thể xây một tòa kim khố, nhưng người lại thích trộm đạo. Thiên Mạch sống ở Vô tranh sơn trang tám năm. Trong tám năm đó, sư phụ dẫn theo Thiên Mạch trộm khắp thiên hạ, nhờ vậy Thiên Mạch mới luyện thành kỹ năng khinh công và trộm đạo không người địch nổi.

Chính xác mà nói, đại sư phụ và tứ sư phụ đến từ mấy ngàn năm sau. Vì một nguyên nhân nào đó, linh hồn bọn họ xuyên qua không gian, mượn thân thể người khác.

Hoàn cảnh sống trước đây của họ cùng thế giới hiện tại khác biệt nhiều lắm, ngôn hành cử chỉ của họ mới mẻ quái dị, tư tưởng so với thời đại này khác nhau một trời một vực.

Ở Vô tranh sơn trang tám năm, Liễu Thiên Mạch học được rất nhiều rất thứ. Mỗi thứ nàng học được, đều là thứ người khác không có cơ hội học.

Vô tranh sơn trang, là thần thoại võ lâm, là danh tự đệ nhất thiên hạ của thời đại. Đối với Thiên Mạch mà nói, Vô tranh sơn trang là nhà, là một bến đỗ dừng chân.

Vô tranh sơn trang, là mái ấm duy nhất của nàng.

*****

[1] Thù của một người, cả nhà cùng báo. Mình hiểu là vậy, ai có kiến giải khác thì góp ý nhé

[2] Thích thì làm, không thích thì nghỉ

[3] Kho chứa củi

[4] Tài nghệ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui