Vương Phi Thất Sủng - Sở Sở

Có người trong bóng tối giúp Liễu Thiên Mạch.

Tần Mộ Phong thấy rất rõ, vốn cái chén đang rơi xuống đất, sở dĩ lại quay ngược lại đập vào mặt Thái Y, là vì một viên sỏi nhỏ.

Có thể sử dụng một viên sỏi nhỏ mượn lực đẩy lực làm Thái Y bị thương, người kia tuyệt đối phải là cao thủ.

Là Phi Yến sao?

Tại sao Phi Yến năm lần bảy lượt cứu giúp Liễu Thiên Mạch?

Mỗi lần Liễu Thiên Mạch chịu vũ nhục, Phi Yến đều xuất hiện, chỉ sợ không thể trùng hợp được như vậy. Có lẽ…… Phi Yến vẫn ẩn núp ở vương phủ, vẫn âm thầm bảo hộ Liễu Thiên Mạch.

Đường đường là Bình Nam Vương phủ, cư nhiên để Phi Yến tự do ra vào, bản thân Bình Nam vương y thật mất hết mặt mũi.

“Phi Dương.” Đang đứng cạnh cửa sổ thư phòng, Tần Mộ Phong đột nhiên xoay người lại, “Phái người bao vây địa lao, âm thầm giám thị nhất cử nhất động của Liễu Thiên Mạch.”

Y thật sự muốn xem xem, Liễu Thiên Mạch rốt cuộc đang diễn trò gì.

Phi Dương nhìn không chớp mắt, ngữ khí nghiêm túc,“Vương gia, chuyện này rõ ràng là do Thái Y cô nương không đúng trước, Phi Yến dạ đạo gặp chuyện bất bình, người vì sao lại đem hết những lỗi lầm này đổ lên người Thiên Mạch phu nhân?”


“Thái Y là một nữ tử yếu đuối, sao có thể giấu châm trong tay áo, ngươi đừng nghe Phi Yến nói hươu nói vượn.” Tần Mộ Phong bỗng chốc cảm thấy bốc hỏa, Liễu Thiên Mạch rốt cuộc đã cho Phi Dương cái gì?

“Bởi vì cái con hồ ly…… Thái Y cô nương kia biết dùng tụ lý châm, mới là kỳ quái.” Phi Dương tiếp lời, “Ty chức cũng không phải bao che cho Thiên Mạch phu nhân, mà là cảm thấy nàng thật sự vô tội. Thái Y cô nương chính là gieo gió gặt bão, không quan hệ tới nàng.” Phi Dương ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, nghiêm túc nói ……

Tần Mộ Phong một chưởng đập mạnh xuống bàn, giận dữ hét, “Lui xuống, từ nay về sau đừng nhắc tới Liễu Thiên Mạch trước mặt ta nữa.”

“Vương gia, là người nhắc tới trước.” Phi Dương liếc nhìn y, đạm mạc tiêu sái bước ra ngoài. Khuôn mặt không chút biểu tình kia, đạm mạc giống hệt Liễu Thiên Mạch.

“Ta nói Bình Nam Vương, huynh điên rồi à.”

Ngoài cửa bỗng chốc cất lên thanh âm trêu chọc, là Hoắc Thiên, hắn đang từ từ bước vào.

“Sao ngươi lại tới đây?” Tần Mộ Phong ngẩng đầu, gương mặt không chút biểu tình, càng không lộ vẻ hờn giận. Người thích đổ dầu vào lửa, điển hình đang đứng tại đây. Lúc tức giận, người Tần Mộ Phong không muốn nhìn thấy nhất chính là Hoắc Thiên.

“Không chào đón ta sao?” Hoắc Thiên vừa ba hoa vừa ngồi xuống ghế, “Ta lúc nào cũng hoan nghênh huynh đến thăm phủ tướng quân.”

Tần Mộ Phong bực bội ngồi xuống, bộ dáng hệt một tiểu hài tử đang dỗi, “Đừng làm phiền ta.”

“Lại làm sao vậy? Mấy người phụ nhân của ngươi lý nào lại làm loạn?”


“ Liễu Thiên Mạch chết tiệt.” Tần Mộ Phong xiết chặt tay, nện thật mạnh vào án thư. Nếu không phải án thư đủ chắc chắn, chắc đã bị y đập nát từ lâu rồi.

Hoắc Thiên bật cười,“Lại là Liễu cô nương? Nàng rốt cuộc đã làm cái gì? Có thể khiến huynh thành như vậy?” Liễu Thiên Mạch thực sự có năng lực a.

“Nữ nhân kia……” Tần Mộ Phong nghiến răng nghiến lợi, “…cấu kết Phi Yến, định trộm cơ mật trọng yếu trong vương phủ ta.”

“Không có chứng cớ thì đừng có nói càn, nàng có thể cấu kết với Phi Yến sao?” Hoắc Thiên ha hả cười, “Nếu nàng có thể cấu kết với Phi Yến, thì ta chính là Bình Nam Vương.” Phi Yến nổi danh nhận tiền không nhận người, không có đạo lý nào lại đi kết giao với một ‘thiên kim tiểu thư’ thất sủng của Tể tướng, hiện tại lại là tiểu thiếp thất sủng của Bình Nam Vương. Vô luận ở đâu, nàng cũng gắn liền với hai chữ “thất sủng”, thật đáng thương!

“Mỗi lần ta vũ nhục nàng, Phi Yến đều xuất hiện. Buổi sáng hôm nay, lúc Thái Y khi dễ Liễu Thiên Mạch, Phi Yến cư nhiên lấy chén rượu hất thẳng vào mặt Thái Y. Nửa đêm hôm qua, Phi Yến vào thư phòng của ta lục lọi đến loạn xà ngầu, ta đúng lúc phát hiện đuổi theo, đuổi tới Đạm Tình Cư lại không thấy đâu nữa. Xuất hiện nhiều lần trùng hợp như vậy, ta đương nhiên phải hoài nghi Liễu Thiên Mạch.” Trên thực tế là y phân phó Thái Y khi dễ Liễu Thiên Mạch. Y thật sự không cam lòng a, Phi Yến kia mỗi lần ở thời khắc mấu chốt đều vì Liễu Thiên Mạch xuất đầu.

“Chỉ là trùng hợp thôi.” Hoắc Thiên ngước mặt, nhìn y bí hiểm, “Huynh có nghĩ tới, có thể là có người cố ý làm như vậy. Nếu Phi Yến thật sự có quan hệ với Thiên Mạch cô nương, nàng ngu ngốc đến nỗi lại đưa ngươi đến chỗ Đạm Tình Cư sao? Ngu ngốc, có lẽ là có người cố ý hãm hại Liễu cô nương.”

“Có lẽ Phi Yến đối với khinh công của mình rất có lòng tin.” Tuy biết rõ lời Hoắc Thiên nói là sự thật, nhưng Tần Mộ Phong thủy chung không muốn thừa nhận, y tình nguyện tin tưởng Liễu Thiên Mạch là nữ nhân thâm sâu khó lường, chứ không đời nào tin rằng mình đã phán đoán sai.

“Huynh thật sự hết thuốc chữa nữa rồi.” Hoắc Thiên cố tình đáng tiếc lắc đầu. “Phi Yến khinh công xuất thần nhập hóa, huynh có thể đuổi kịp nàng sao? Căn bản chính là có người cố ý làm như vậy, hãm hại Thiên Mạch cô nương. Hơn nữa, người giúp Liễu cô nương thật sự là Phi Yến sao?”

“Tuyệt đối là Phi Yến, không thể nghi ngờ.” Theo điều tra, có đôi khi Phi Yến nói chuyện điên điên khùng khùng, lại thường nói những lời làm người ta không sao hiểu được. Hơn nữa nàng hai lần xuất hiện trên nóc nhà, mà y không hề phát hiện, khinh công nội lực như vậy, đương thời ít có. Nữ nhân đã hai lần giúp đỡ Liễu Thiên Mạch kia, tuyệt đối là Phi Yến.

“Ta giờ lại hỏi huynh, huynh tin chắc người đến thư phòng huynh chính là Phi Yến sao?” Hoắc Thiên biết y cố ý muốn phủ nhận, nói xong trừng mắt nhìn y.


“Ta……” Tần Mộ Phong nhất thời nghẹn họng.

Phi Yến hai lần xuất hiện trên nóc nhà, mà y không hề hay biết, có thể thấy được võ công của nàng đáng sợ như thế nào. Mà đêm qua tên hắc y nhân kia tuy rằng lợi hại, lại bị y phát hiện. Thậm chí, y cơ hồ còn đuổi kịp hắn. So với Phi Yến có thể phi lên nóc nhà tự nhiên mà y không có một chút phát hiện nào, hắc y nhân kia võ công quả thật kém cỏi hơn rất nhiều. Hơn nữa Phi Yến nói nhiều, mỗi lần xuất hiện đều nói năng linh tinh một hồi, vì sao đêm qua không nói lời nào, tựa hồ ở giấu đầu hở đuôi. Cẩn thận suy nghĩ, thực là có điểm đáng ngờ.

“Nghĩ rõ lại xem, bây giờ huynh đã nghĩ ra chưa?.” Hoắc Thiên nhìn y, ánh mắt lại như muốn nói ‘Huynh đúng là đồ ngốc’.

“Vậy có thể là ai chứ?” Tần Mộ Phong khó có thể không bị cừu hận che mất lý trí, một tay y gõ nhẹ lên bàn vài cái, “Rốt cuộc là ai? Có thể mở ra song tâm khóa, trừ Phi Yến ra thì còn ai?”

“Song tâm khóa thì có nghĩa lý gì? Trên đời này người tài ba nhiều lắm. Dám đến vương phủ trộm vật, tuyệt đối không phải hạng tầm thường.”

Tần Mộ Phong nhìn tưởng khôn khéo, song đôi khi lại thật thiểu năng (^^). Hoắc Thiên hắn sao lại có cái loại bằng hữu thế này cơ chứ, thật sự là mất mặt a.

“Hắn bới tung thư tín của ta, làm chúng đảo loạn xà ngầu, ta cũng không biết hắn tìm cái gì.” Như vậy xem ra, có tới hai tên đạo tặc để ý tới vương phủ.

“Phi Yến liệu có muốn tìm vật gì trong vương phủ không?” Phi Yến xưa nay vốn vô sự không đăng tam bảo điện[1].

Tần Mộ Phong lườm y một cái, “Ta làm sao mà biết được.”

Hoắc Thiên đứng lên, vỗ vỗ vai y, bộ dáng vui sướng hả hê khi người ta gặp họa, “Huynh đệ, ta đồng tình với huynh.” Bị hai tặc nhân đồng thời để ý tới, trong đó một người được tôn là thiên hạ đệ nhất phi tặc Phi Yến, số phận Tần Mộ Phong không cần nói cũng biết sẽ thê thảm như thế nào rồi.

Tần Mộ Phong nhìn chằm chằm vào mặt bàn, có chút thất thần, “Nếu thứ bọn họ muốn trộm là biên quan bố phòng đồ…” Phi Yến và tên hắc y nhân kia đều là tuyệt đỉnh cao thủ, có thể thỉnh hai vị cao thủ như vậy, tuyệt không phải trộm vật bình thường.


“Cái này……” Sắc mặt Hoắc Thiên trầm tư hẳn đi.

Có thể thỉnh cao thủ như Phi Yến xuất mã, vật muốn trộm tuyệt đối không đơn giản.

“Chỉ là giả thiết thôi.” Tần Mộ Phong thản nhiên nói, “Yên tâm, ta có thể ứng phó.”

“Liễu Thiên Mạch, ta thật muốn gặp nàng ấy.” Rốt cuộc là dạng nữ nhân gì, có thể khiến Tần Mộ Phong ghi nhớ?

“Địa lao.”

“Địa…” Hoắc Thiên thiếu chút té từ trên ghế xuống đất, “Ta phục huynh, một nữ tử yếu đuối như vậy, huynh đem nàng nhốt vào địa lao làm gì.”

“Dẫn xà xuất động[2].” Cho dù y hoài nghi người đêm qua xông vào thư phòng không phải Phi Yến, thì y vẫn nghi ngờ Liễu Thiên Mạch.

Y thật cảm thấy nữ nhân kia rất đáng sợ, thâm trầm khiến người ta nhìn không thấu.

“Huynh vẫn tin rằng nàng cấu kết với Phi Yến?” Hoắc Thiên không dám tin gã bằng hữu này có chỉ số thông minh thấp đến loại trình độ như vậy, “Còn tính dùng nàng dụ Phi Yến? Huynh chết đi được rồi đấy, về sau đừng nói với người khác là ta quen huynh.”

Lục tung thư phòng thực sự không phải Phi Yến sao? Còn hắc y nhân kia rốt cuộc là ai đây? Vì sao lại cố tình vu oan giá họa cho Liễu Thiên Mạch?

[1] “Vô sự không đăng tam bảo điện”, ý nói không có chuyện sẽ không đăng môn đến thăm, chỉ cần đăng môn, tất là có sự muốn nhờ. Tam bảo điện chỉ ở những chùa miểu quy mô lớn mới có. VD như Thiếu Lâm Tự, Tê Hà Cổ Tự, Phổ Đà Tự v.v. Tam Bảo Điện là trọng địa thanh tĩnh của phật giáo, không thể tùy ý xông loạn.

[2] Dụ rắn ra khỏi hang


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui