- Vương Phi.
.
đã trèo tường trốn ra ngoài!
- Trèo tường,cô ta xưa nay yếu như sên,bức tường cao như vậy,bắc thang lên sao? - Nhíu mày.
- Vương Phi đã nhảy qua,thuộc hạ đều nhìn thấy.
Cơ Uy cau mày,Ý Vân sau cơn bạo bệnh tỉnh lại,thật sự thay đổi nhiều đến vậy sao?
- Tiếp đi.
- Vương Phi đến gặp Ngôn thiếu gia,trả lại tín vật,sau đó nhanh chóng rời khỏi,hôm nay!
- Quả nhiên vẫn không quên được cố nhân,dám đến tận phủ gặp gỡ,hôm nay làm sao? - Nắm chặt thành quyền.
- Vương Phi rong chơi,ra khỏi thành,gặp phải cướp,sau đó chạy trốn,lại lên nhầm xe Hàm Lưu thiếu gia,được ngài đưa về phủ.
- Tên đó nổi tiếng phong lưu đa tình,cô nam quả nữ lại ở cùng 1 xe,ai biết đã làm ra những chuyện gì ! Liễu Ý Vân,ngươi thật không biết xấu hổ!
Ở Liễu phủ.
Ý Vân đang ngủ,bỗng mơ thấy mình chạy theo bóng lưng cô gái đó.
"Cô nương,đừng đi"
"Ta phải đi rồi,thay ta báo hiếu"
"Ý Vân,ta sẽ đòi lại công bằng cho cô"
"Đa tạ,Ý Vân xin hẹn kiếp sau báo đáp"
Cô gái đó tan biến như sương khói,Ý Vân sực tỉnh,má đã ướt đẫm nước mắt.
"Đợi ta về Châu phủ,sẽ đốt thật nhiều vàng mã cho cô"
Nửa tháng sau đó,Cơ Uy không đến tìm,Ý Vân sống rất thoải mái,ăn uống đầy đủ,cô mập lên trông thấy,có da có thịt,da dẻ lại mịn màng hơn.
Đây mới là dáng vẻ thật sự của cô,thanh tao dịu dàng,đoan trang thục nữ.
- Nửa tháng rồi,cũng không thấy Châu Vương Gia đến tìm con,hắn có coi con là thê tử không vậy? Liễu Tể Tướng cau mày khó chịu.
- Ây,cha à,không đến càng tốt,con ở đây rất thoải mái,hay cha muốn đuổi con rồi - Làm nũng.
- Nói bậy,Vân nhi ngoan,ở đây mãi cũng không phải cách hay.
.
- Vậy con viết giấy hưu phu là được,haha,vậy con sẽ mãi làm áo bông nhỏ của phụ thân.
Ông lắc đầu nhìn đứa con gái này,từ khi ở Châu phủ về,khác thường,tính khí ôn hòa vui vẻ,hoạt bát lanh lợi,không giống như ngày trước.
Ông không muốn gả nó cho Cơ Uy,nhưng Hoàng Thượng không ngờ lại là kẻ thù dai,nếu như năm đó!
- Bẩm lão gia,Vương Gia đến!
- Hừ,mời vào!
- Cha,nhắc tào tháo đến rồi,hư!
Vương Gia uy dũng bước vào,hôm nay hắn mặc y phục màu xanh nhạt,toát lên vẻ ôn nhu nho nhã.
- Hiền tế tham kiến nhạc phụ đại nhân!
- Miễn lễ,Vương Gia,xin mời!
- Nhạc phụ khách khí rồi,con là hậu bối trong nhà,2 chữ Vương Gia này,không dám nhận.
- Người đâu,dâng trà!
Cơ Uy lén nhìn Ý Vân,mới nửa tháng,nàng như hồi sinh lại,xinh đẹp dịu dàng,chỉ có ánh mắt nhìn chàng vẫn sắc bén như hôm đó,chắc nàng ghét ta lắm!.
Sau 1 hồi nói chuyện vòng vo.
- Nhạc phụ,hôm nay con đến,là muốn đón thê tử hồi phủ.
- Muốn ta về,để Trắc Phi leo lên đầu ta ngồi sao?Dù sao ngài cũng không yêu thương gì ta,chi bằng viết 1 tờ hưu thê,đường ai nấy đi!
- Vân nhi,không được nói bậy - Tể Tướng lớn giọng lấn át.
- Phụ thân! - Phồng má giận dỗi,đáng yêu cô cùng.
- Nương tử,là lỗi của ta,ta quản giáo không nghiêm,nàng muốn ta làm thế nào,ta đều đồng ý,cùng ta hồi phủ.
Ý Vân chống nạnh,hất hàm.
- Là ngài nói đó,gì cũng đồng ý đúng không,ta chỉ có 3 điều kiện thôi.
1 là sổ sách chi tiêu,lệnh bài trong phủ,phải do ta nắm quyền
2 là trả lại Di Hòa viện cho ta,Trắc Phi đó,tùy ý ta giáo huấn.
3 ừmm.
ta chưa nghĩ ra,sao ngài có bằng lòng không?
Cơ Uy cắn răng,nếu không phải hoàng huynh mới đăng cơ,cần thế lực Tể Tướng đằng sau hậu thuẫn,thì hắn cũng không phải hạ mình đến đây đón thê tử hắn chán ghét về,còn dám ra điều kiện.
- Được,ta đều đồng ý!
- Tốt rồi,phu thê hòa thuận,sau này nhớ về thăm nhà thường xuyên.
Cơ Uy muốn đưa Ý Vân về ngay,cả nhà quyến luyến không muốn rời,còn đem cho Ý Vân cả xe gấm vóc,vàng ngọc.
Trên đường về,Ý Vân ngồi chung xe ngựa với Cơ Uy,khoảng cách gần như vậy,chàng ngửi được mùi thơm trên cơ thể nàng,rất tự nhiên,khiến người ta thấy dễ chịu! và! ham muốn.
- Ngài sẽ không nuốt lời chứ hả?
Ý Vân lên tiếng,cắt ngang dòng suy nghĩ bậy bạ của Cơ Uy.
- Đương nhiên là không!
- Nhớ đó,ngài dám lật lọng,ta sẽ sống chết với ngài!
Vẻ mặt hăm dọa.
HỒ LÔ ĐÂY,2 ĐỒNG 1 CÂY.
- Ở đây,cho ta 2 cây đi.
- Woa,lần trước đi chợ,chưa kịp ăn cái nào,thật là to quá đi,umm!.
ngọt quá.
Cơ Uy nhìn Ý Vân ăn hồ lô ngon lành,trên miệng còn dính đường nữa,bất giác nhìn nàng say đắm.
- Umm.
.
ngon lắm đó,ngài muốn thử không?
- À.
.
ừ.
.
- 1 quả thôi đấy - đưa xiên hồ lô.
Cơ Uy bỗng nhiên gạt xiên hồ lô ra "nếm thử" vị hồ lô ngọt trên môi Ý Vân,mềm quá,thơm nữa,còn ngọt hơn kẹo nhiều,thật muốn hôn mãi.
Ý Vân bất ngờ,ngồi yên vài giây,giật mình đẩy Cơ Uy ra.
- Ngài làm gì thế,nụ hôn đầu của ta.
Nụ hôn đầu sao?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...