Gà gáy canh ba,Ý Vân nắm chặt viên đan dược,nằm trên giường.
- Ý Vân,ta xin lỗi,không thể thay cô báo hiếu phụ mẫu,thứ lỗi cho ta.
Cô bỏ viên đan dược vào miệng,nuốt xuống,tan ngay trong bụng.
Cô vẫn thấy bình thường,chỉ là nhịp tim và hơi thở chậm lại,rồi dừng hẳn,cơ thể mềm nhũn,rồi dần cứng đơ.
Các giác quan vẫn có thể nghe rõ.
Chàng sẽ đau lòng chứ,ta rất muốn biết chàng sẽ thế nào khi thấy ta chết.
- Vân tỷ,muội mang!
CHOANGGG!
Tiếng chén vỡ ngoài cửa phòng,Vân Nhi lén đem bánh bao đến cho,vừa bước vào đã thấy Ý Vân nằm bất động trên giường,da dẻ đã tái nhợt,tóc bạc trắng.
- Vân tỷ,Vân tỷ,sao vậy,sao lại lạnh như vậy,không,tỷ mau tỉnh lại,huhu,đã hứa với muội sẽ không nghĩ quẩn mà,huhu.
.
Vân Nhi ôm thi thể lạnh ngắt của Ý Vân,khóc lớn.
Ý Vân đều nghe thấy,sau tất cả,chỉ có nha đầu này thật lòng đối tốt với cô.
- Người đâu,nương nương,qua đời rồi,huhu - Vân Nhi chạy ra ngoài,hô hoán.
Ả nha hoàn kia,liền đắc ý cười thầm,không chết sao được chứ,vì độc trùng đó,chính tay cô ta thả vào.
Cơ Uy nghe thấy,liền vội chạy đến,tại sao tim chàng lại đau như vậy,chàng chỉ muốn phạt giam nàng vài ngày,sao lại đến nông nỗi này.
Ý Vân,đừng chết,xin nàng.
Lão Ngũ hôm nay gieo quẻ,là điềm đại hung,la bàn chỉ hướng Châu phủ,ông cũng vội vã đến đây,chỉ tiếc rằng quá muộn rồi.
Ý Vân nằm bất động,đã lạnh ngắt,tóc bạc trắng.
Y phục màu đỏ,càng tô điểm thêm vẻ ma mị trên gương mặt nàng.
Cơ Uy,lại càng khẳng định nàng là yêu nữ,mới 1 đêm đã thành ra thế này.
- Yêu nữ! ra đây là nguyên trạng của ngươi,người đâu,chất củi thiêu đi,phòng hậu họa.
Tim chàng rõ ràng đang quặn thắt lại,chàng yêu nàng,nhưng miệng lại 1 mực muốn thiêu chết nàng.
Đây là gì,vô tình bạc nghĩa.
Chàng biết rõ bùa yêu đó,không hề tác động đến chàng dù 1 chút,rằng tình cảm chàng trao,đều là thật lòng thật dạ,chỉ trách sao nàng dại dột,dám dùng tà thuật hòng trói buộc trái tim chàng.
Nàng vô tình,cũng đừng trách ta vô nghĩa.
- Đừng thiêu - Lão Ngũ như đoán ra được điều bất thường,gọi can ngăn.
- Gia gia,người lại muốn làm gì? Người nói ả yêu nghiệt này mang mệnh phượng hoàng,giờ nhìn đi,rõ ràng là bạch cốt tinh,con thấy gia gia lớn tuổi,nên lú lẫn mất rồi.
- Vương gia,nếu người thiêu xác Vương phi,phải ăn nói thế nào với phủ Tể Tướng đây.
Hãy lấy đại cuộc làm trọng.
Lão sẽ phong ấn linh hồn,để Vương phi không thể hại người là được,xin hãy tin lão lần này.
Lão Ngũ tiến lại gần,bắt mạch Ý Vân,mắt sáng lên,rồi lại chùng xuống.
Trên cổ có vết độc trùng cắn.
Lão lén nhét vào tay Ý Vân 1 mẩu giấy,rồi mới rời đi.
- Các ngươi,đem ả ra sau núi,ném ở đó - Cơ Uy lạnh lùng tàn nhẫn.
Ý Vân đều nghe thấy hết,chàng,thật sự không yêu ta chút nào sao?Có thể nói ra những lời này,chút hy vọng cuối cùng cũng bị chàng dập tắt.
Được,Châu Cơ Uy,từ giờ phút này,ta và chàng ân đoạn nghĩa tuyệt,chàng,chính là kẻ thù của ta.
Một lần cắt tóc,se duyên trọn đời
Lần hai cắt tóc,đoạn nghĩa từ đây
Phu quân,phu quân,ta hận chàng.
Gia đinh đưa xác Ý Vân ra khỏi thành,tiến về phía rừng sâu.
Đi mất 1 ngày mới đến bìa rừng,bọn họ tiến thêm 1 đoạn nữa thì trời nhá nhem tối,lại đùng đùng xắp đổ mưa,sợ hãi ném cái xác ở đó,rồi vội vã trở về.
Mưa trút xuống,nặng hạt,như khóc than,như tiễn đưa 1 kiếp người.
Mưa lạnh tát vào mặt,đau rát,Ý Vân nằm trên mặt đất,bị đất bắn đầy người,chui vào mũi,vào tai.
Nằm đó chừng 2 canh giờ,thuốc hết tác dụng,cô cựa mình ngồi dậy trong cơn mưa,yêu nữ tóc trắng,y phục đỏ chói,người lấm lem bùn đất,như vừa mới trồi lên từ lòng đất,trông tà mị vô cùng.
Ý Vân tìm đến 1 gốc cây lớn,trú mưa.
1 lát sau thì tạnh,trời đã tối om.
"Đi về hướng Tây,thẳng lên núi,có con đường mòn nhỏ,men theo đó,có người đợi ngươi"
Giọng hắc bạch vô thường âm âm u u vang trong đầu Ý Vân.
Không biết là do đói hay bị ướt mưa khá lâu,thân thể vốn khỏe mạnh của cô,bỗng mệt mỏi khác thường.
Cố gắng men theo con đường trơn trượt lên núi,té ngã mấy lần,vô thức đưa tay ôm ngang bụng,giống như muốn bảo vệ thứ gì đó.
Chừng 1 canh giờ,thì thấy lấp ló trên núi,có ánh đèn dầu leo lét.
Căn nhà tranh cũ nát,có 1 bà lão tóc bạc ngồi trước cửa may áo,như đang đợi chờ ai.
- Đến rồi,vào đi ! - Bà ngước nhìn Ý Vân đã bẩn thỉu,người toàn đất bùn,lá cây.
Cô không nói gì,lặng lẽ theo bà vào trong,có lẽ chỉ có nơi này còn chào đón cô thôi.
Bà dẫn Ý Vân đến sau liếp cửa,bên trong có 1 chậu nước ấm.
- Tắm rồi ra ăm cơm - Đưa y phục sạch cho Ý Vân.
Cô cởi y phục bẩn,dội nước tắm gội sạch sẽ.
Bộ y phục mới rất vừa vặn,giống như may riêng cho cô vậy.
Chỉ có điều tuyền 1 màu đen.
Bước ra đã thấy bà lão ngồi trước mâm cơm,trên có đĩa rau luộc đạm bạc,vài con cá nhỏ.
- Đa tạ bà bà - Giờ Ý Vân mới cất lời.
- Ăn đi!
Suốt bữa cơm cả 2 không nói gì,ăn xong bà lão chỉ Ý Vân hãy ngủ ở kia,căn nhà nhỏ,chỉ có 2 chiếc giường bằng tre,1 cái gối rách,cái chăn mỏng tanh,nhưng bây giờ,có như vậy là tốt nhất rồi.
Bà ấy,chính là Vu bà bà của 100 năm trước.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...