Đi trên con đường nhỏ quen thuộc, trong mắt Âu Dương Cẩm Nguyệt thấy lại phồn hoa ngày trước."Cha mẹ, Cẩm Nguyệt đã trở lại, các người có vui không? . . . . . ."Vuốt ve gốc cây hòe già cỗi cùng bản thân lớn lên, Âu Dương Cẩm Nguyệt thậm chí còn có thể nhìn thấy, thái độ của mình ở đây đã từng dạy dỗ hạ nhân.Nàng là đại tiểu thư Âu Dương Thế Gia, Âu Dương Cẩm Nguyệt, người nào không cho nàng mặt mũi, ai dám phản nghịch trái ý của nàng.Nàng vẫn ình là thiên chi kiêu nữ, ai ngờ được, hôm nay lại rơi vào kết quả thê thảm như thế. "Vì sao không ai đến đón tiếp ta, vì sao không ai có thể vì sự trở về của ta, mà nói một tiếng, hoan nghênh chứ?"Chậm rãi ngồi xuống dưới gốc cây hòe, thân thể dựa vào thân cây. . . . . .Hai mắt Âu Dương Cẩm Nguyệt từ từ nổi lên một tầng sương mù. . . . . ."Hoàng thượng. . . . . . Hoàng thượng. . . . . ." Ánh mắt dường như không nhìn thấy, Âu Dương Cẩm Nguyệt tùy tiện vung vẫy bốn phía, bỗng nhiên sợ hãi đứng lên, "Hoàng thượng. . . . . . Hoàng thượng, người đang ở đâu. . . . . .""Vì sao?"Một thanh âm trong trẻo lạnh lùng vang lên, tay Âu Dương Cẩm Nguyệt vung vẫy trong không trung được người bắt lấy.Trong khoảnh khắc bị nắm giữ, thần trí Âu Dương Cẩm Nguyệt đang hoảng loạn liền yên ổn, dần dần bình phục trở lại, nàng nói: "Vì sao a? . . . . . . Không biết, không biết. . . . . . Chỉ là không muốn cứ rời đi như vậy. . . . . .""Ngươi cũng là người đáng thương, ngươi cũng chỉ là một người đáng thương. . . . . ."Người nọ thở dài nói."Ta đáng thương sao? Không, ta không đáng thương, ít nhất ta đã từng có được, vậy đã đủ rồi. . . . . . Ngươi hận ta sao?"Âu Dương Cẩm Nguyệt mở to hai mắt đã không nhìn thấy gì, ngó sang một bên."Ta nghĩ ta nên hận ngươi, nhưng ta bây giờ lại không hận nổi, Âu Dương Cẩm Nguyệt, nói cho cùng, ngươi bất quá cũng chỉ là một người đáng thương."Lời nói thật lạnh lẽo buồn tẻ, lời nói thật tuyệt tình không thương tiếc, nhưng lại khiến trên mặt Âu Dương Cẩm Nguyệt nở rộ tươi cười vui vẻ, "Tại sao ngươi phải trở lại, ngươi căn bản cũng không thương hắn, ngươi tại sao muốn trở lại. . . . . .""Ngươi biết ta vì sao trở lại."Người nọ lạnh nhạt trả lời."Vì ta sao? Ha ha. . . . . . Ta nên cảm thấy vui vẻ a, ít nhất ta vẫn thắng ngươi một lần, để cho ngươi mất đi thứ ngươi quý giá nhất, không phải sao. . . . . . Nói đến cùng, Âu Dương Cẩm Nguyệt ta cũng không phải là người thua."Âu Dương Cẩm Nguyệt nở nụ cười, tươi cười túm chặt lấy ngực của mình, "Ta với ngươi tại sao phải là tỷ muội đây, có Âu Dương Cẩm Nguyệt ta, vì sao còn phải có một Âu Dương Sùng Hoa, nếu không có ngươi, ta cũng sẽ không như vậy.""Có thời điểm ta cũng tự hỏi, tại sao có Âu Dương Sùng Hoa ta rồi lại còn có một Âu Dương Cẩm Nguyệt như ngươi đây? . . . . . ."Âu Dương Sùng Hoa nhìn sắc mặt Âu Dương Cẩm Nguyệt đã hiện lên màu tím đen, từ từ nói ra, "Nhưng mà, hiện tại ta chỉ cảm thấy, tất cả những thứ này vốn không cần thiết phải đi so đo, nói cho cùng, chính xác là, ngươi là ngươi, ta là ta.""Đúng vậy a. . . . . . Nếu như, có thể nhìn thấu sớm một chút, ta nghĩ ta sẽ không. . . . . ."Thân thể Âu Dương Cẩm Nguyệt đột nhiên rung động một cái, một tia máu màu đen từ nơi khóe miệng của nàng chảy xuôi xuống. . . . . .Âu Dương Sùng Hoa chầm chậm cúi xuống, đến gần bên tai Âu Dương Cẩm Nguyệt, nói nhỏ: "Cẩm Nguyệt, thật ra thì hài tử cũng chưa chết, hơn nữa hiện tại còn sống rất tốt, là một nam hài đáng yêu. Ngươi không có đoạt đi của ta cái gì. . . . . ."Nghe được lời này, cả người Âu Dương Cẩm Nguyệt giống như khôi phục sức sống, nàng mạnh mẽ ngồi bật dậy, níu chặt lấy tay Âu Dương Sùng Hoa, "Vậy tại sao ngươi muốn trở lại, ngươi trở lại chẳng lẽ không phải tìm ta báo thù? Âu Dương Sùng Hoa ngươi muốn làm gì, ngươi muốn tổn thương hoàng thượng sao?""Không, ta đến đây chấm dứt tất cả. Đối với ngươi, ta từng có hận nhưng đó cũng là chuyện đã rất lâu trước kia. Một ngàn năm, một ngàn năm trước, ta rất hận ngươi.""Một ngàn năm? . . . . . ."Hai mắt Âu Dương Cẩm Nguyệt trợn to, nàng kinh ngạc nhìn đến chỗ Âu Dương Sùng Hoa đang đứng."Đúng vậy a, ngươi không cảm thấy một đứa trẻ si ngốc, đột nhiên bình thường hơn nữa còn làm ra nhiều chuyện như vậy. Không có hoài nghi qua sao?"Âu Dương Sùng Hoa giương mắt, ngắm nhìn về phía ánh nắng chiều buông xuống. . . . . .Ánh tà dương như một loại máu đỏ ửng, nhiễm đỏ trời đất, vô cùng vô cùng xinh đẹp."Ngươi. . . . . ."Âu Dương Cẩm Nguyệt á khẩu không trả lời được, thật ra nàng không phải là không có nghĩ tới, nhưng nghĩ như thế nào, cũng cảm thấy không thể tưởng tượng đươc như lời Âu Dương Sùng Hoa nói, cái gì ngàn năm, điều này thật sự rất là quỷ dị. "Cẩm Nguyệt, vốn là ngươi sẽ chết ở dưới bào cách, nhưng bây giờ ngươi lại chọn cách giải quyết ình như vậy, có lẽ ông trời rõ ràng đã có thay đổi." (bào cách là dùng sắt nung đỏ đốt da người, đây là một kiểu tra tấn thời xưa)Âu Dương Cẩm Nguyệt, kinh ngạc, sửng sốt, không tin, từng nét thoáng hiện ở trên mặt của nàng, đến cuối cùng là bình tĩnh. . . . . .Thần kỳ là vào giờ khắc này, nàng lại không có hoảng loạn, bình thản trước nay chưa từng có, "Sùng Hoa, có lúc ta thật rất hâm mộ ngươi, cũng có lúc rất hận ngươi, nhưng bây giờ ta lại phát hiện, cái gì cũng không còn nữa, cái gì cũng không còn nữa. . . . . ."Máu từ hai mắt, hai tai, trong miệng, trong mũi của nàng cùng nhau chảy xuống. . . . . ."Âu Dương Cẩm Nguyệt, kiếp sau đừng làm chuyện khờ dại nữa."Âu Dương Sùng Hoa ngồi xổm người xuống, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc của Âu Dương Cẩm Nguyệt, trong lúc giơ tay lên từng sợi từng sợi tóc đen vung vẫy giữa không trung."Kiếp sau đừng để cho ta làm người nữa. . . . . ." Âu Dương Cẩm Nguyệt thở hổn hển nói, "Làm người quá mệt mỏi. . . . . . Làm người quá mệt mỏi. . . . . .""Ngủ đi, ngủ được là có thể quên hết mọi thứ rồi."Âu Dương Sùng Hoa nhẹ nhàng nói.Âu Dương Cẩm Nguyệt nói, nàng đã không muốn làm người, kiếp sau cũng không muốn. . . . . .Tuy rằng có lẽ đây là nhất thời nói lẫy, nhưng khiến cho Âu Dương Sùng Hoa đồng cảm.Nếu như khi đó nàng cũng có phần giác ngộ như Âu Dương Cẩm Nguyệt, hôm nay sẽ không có cục diện như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...