"Âu Dương, Âu Dương" Giáo sư Hà Điền ở bên cạnh kêu to Âu Dương Sùng Hoa, hắn phát giác được Âu Dương Sùng Hoa có gì bất thường.Âu Dương Sùng Hoa bỗng nhiên run rẩy, tay một bám láy Giáo sư Hà Điền, trong nháy mắt nhìn trong mắt của nàng toàn sát khí làm cho người ta sợ hãi .Giáo sư Hà Điền cả kinh sợ thấp giọng hô: "Âu Dương, Âu Dương! !""Cô không sao chứ?" Giáo sư Hà Điền nơm nớp lo sợ hỏi Âu Dương Sùng Hoa."Không có việc gì." Âu Dương sùng người Hoa xoay người một cái, tựa ở bên cạnh bàn, ánh mắt nhìn bốn phía, khi nàng nhìn đến lưu đạn bên hông của thi thể tên lính đánh thuên cách đó không xa, lập tức có chủ ý.Xoay người lại nói với Giáo sư Hà Điền: "Ta sẽ đập vỡ thủy tinh để xuyên qua, chúng ta theo bên kia đi. Xe hẳn là đỗ bên ngoài.""Được" Tuy giáo sư Hà Điền có chút nghi hoặc nhưng trước mắt vẫn là chạy.Âu Dương Sùng Hoa nặng nề hít vào một hơi, người bỗng nhiên từ mặt đất đứng lên, không có chút do dự nào , giơ sung lục trong tay lên nhìn một cái cũng không nhìn liền trực tiếp bắn .Mà thân thể của nàng theo quán tính hướng về phía thi thể bên cạnh trên mặt đất trơn nhẵn.Động tác nhanh liên tiếp như nước chảy mây trôi, tự nhiên, điêu luyện, không có chút nào sai lầm.Hết thảy đều chỉ trong một hai giây ngắn ngủn , chỉ có thể dùng ánh chớp đá lửa xẹt vào nhau để hình dung.Khi người ở phía ngoài kịp phản ứng thì viên đạn nhanh như gió đã bắn phá ra.Âu Dương Sùng Hoa thân thể nằm ngửa trên mặt đất, thủy tinh bị bắn vỡ.Giáo sư Hà Điền dùng thân thể của mình bảo hộ lấy cụ xác ướp cổ khi thủy tinh hoàn toàn vỡ vụn.Âu Dương Sùng Hoa lấy xuống một quả lựu đạn, một cái quay cuồng, đi tới bên người Giáo sư Hà Điền quát: "Đi."Lên tiếng đồng thời, Âu Dương Sùng Hoa vung lựu đạn ra, viên đạn chuẩn xác bắn thủng lựu đạn, trong khoảnh khắc căn cứ vang lên tiếng nổ mạnh.Âu Dương Sùng Hoa nâng Giáo sư Hà Điền mang theo xác ướp cổ, dựa thao khói đặc, trốn ra căn cứ."Âu Dương, Âu Dương" Giáo sư Hà Điền vuốt gò má Âu Dương Sùng Hoa, ở trên đường Âu Dương Sùng Hoa lâm vào hôn mê.Âu Dương Sùng Hoa có thể nghe được giọng nói của Giáo sư Hà Điền, còn có một lực lượng cổ vô hình, như kéo dắt linh hồn của nàng.Ý thức càng ngày càng mông lung, mà mơ hồ.Nhưng mà, đúng lúc này, Âu Dương Sùng Hoa chẳng biết rõ lúc nào cùng cụ xác ướp cổ ở cùng một chỗ, mà xác ướp cổ đeo trên ngón tay một chiếc nhẫn ngọc Lưu Ly đang phát ra ánh huỳnh quang yếu ớt . . . . . ."Phu nhân —— phu nhân, tiểu thư tỉnh, tiểu thư tỉnh." Ngân Tụ nhìn Âu Dương Sùng Hoa nằm trên giường tỉnh lại, hưng phấn mà kêu to , người cũng vội vàng chạy vào gian phòng, phía bên ngoài Bạch Tố Nương chạy tới.Âu Dương Sùng Hoa xoa cổ đau nhức, chậm rãi ngồi dậy, mà nhiệt độ truyền trên tay , làm nàng không khỏi nhìn về phía tay trái của mình.Thình lình, một chiếc nhẫn đang tản ra ánh sáng lung linh , lẳng lặng mà bao trên ngón tay áp út của nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...