Vương Phi Phế Vật Lại Là Bảo Bối Tâm Can Của Trưởng Công Chúa Tây Vực

[ Vù Vù ]

Ta bừng tỉnh sau cơn ác mộng ngày hôm đó, cơn ác mộng ngày cả phủ bị thiêu đốt ám ảnh lấy ta… nước mắt ta cứ chảy không ngừng~ Cũng đã lâu rồi ta mới gặp lại ác mộng… gạt nước mắt qua một bên ta nhìn sang bên cạnh thì không nhìn thấy cô ấy đâu cả… Ta giật mình ngồi bật dậy: - Lạc Ý!

Đáp lại ta là một không gian im lặng đến đáng sợ, ta nhìn bên ngoài trăng đã lên cao rồi họ còn đi đâu nữa? Ta không an tâm liền bước ra ngoài.

[ Cạch ]

[ Vù vù ]

Ta vừa mới mở cửa thì từng đợt gió lạnh đã vồ vập lấy cơ thể khiến ta rùng mình nhưng ta vẫn muốn ra ngoài tìm họ một chút. Bước ra khỏi chính điện, hoàng cung buổi đêm yên ắng đến đáng sợ, trăng trên cao là dường như là ánh sáng duy nhất soi đường ở đây vậy. Từ xa vọng lại tiếng đàn trong trẻo, ta đi theo tiếng đàn đến trước bóng cây anh đào…


[ Vù vù ]

Cô ấy vừa đánh đàn vừa nhảy múa trong đêm trăng vô cùng mềm mại và uyển chuyển… Lạc Ý thì bên cạnh cùng cô ấy tấu khúc hai người hợp ý đến lạ… tạo nên một khung cảnh mĩ nhân nhảy múa dưới trăng. Tiếng đàn như xa như gần trong trẻo như tiếng suối, khúc nhạc họ chơi đó chính là Thiên Hà, âm thanh giai điệu cùng cả vũ điệu như tiếng nước từ trời lột tả hết thảy vẻ đẹp của nữ nhân~ Ta nhìn đến ngẩn người, bỗng mũi ta nóng lên và vô cùng khó chịu: - Hắt xì~

Bỗng nhiên tiếng nhạc dừng lại, nhanh chóng một cái ôm ấm áp lan tỏa khắp người ta, cô ấy mặc trang phục vũ công ôm chặt lấy ta: - Hạ Hạ sao lại đến đây? Đêm rồi nàng vẫn chưa chịu ngủ lại còn ra ngoài với lớp áo mỏng manh này nữa~

Giọng nói này…thật quen tai, giống của Tiểu Ý…ta không giãy giụa mà thả lỏng mình cảm nhận hơi ấm của cô ấy, Lạc Ý vội chạy đến chính điện chắc nàng hiểu ý đi mang áo khoác đến cho ta, cô ấy xoa đầu ta đứng chắn gió giúp ta: - Còn lạnh không?

Ta lắc đầu, trăng khuất bóng sau áng mây cuối cùng cũng lộ diện, ánh trăng rọi xuống khuôn mặt quen thuộc, ta ngẩng đầu nhìn thì sững người… nữ nhân trước mắt chính là… Tiểu Ý. Cả người ta bỗng run rẩy, nước mắt không hẹn mà lại tuôn trào như nước, sóng mũi ta càng tê dại hơn… cổ họng ta như có thứ gì đó nghẹn ứ không thể nói thành lời~

Trước mặt ta chính là Tiểu Ý, dù giờ đây gương mặt này có phủ thêm sương gió nhưng ta vẫn nhận ra nàng…hơn nữa vết bớp phượng hoàng ngay cổ ấy… không thể nào trùng hợp như vậy được. Ngày thường cô ấy dùng vài thứ che đi vết bớp ấy nên ta không hề thấy nó… cả người ta run rẩy nhìn gương mặt gần 3 năm xa cách này…

Cô ấy hình như cũng biết lý do vì sao ta run rẩy như vậy đưa tay lau nước mắt đang giàn giụa khắp mặt ta, ta… thật sự không phải mơ, cũng không phải ta ảo tưởng… trưởng công chúa chính xác là nàng ấy~ Ta… ta… thật sự đây không phải là mộng ư?

Cô ấy lau nước mắt ôm lấy ta, ta òa khóc, cô ấy biết vì sao ta như vậy nên ôm chặt ta hơn: - Tiểu Ý Hức! Thật sự là em… thật sự là em! Không phải là mơ phải không? Hức~ Em vẫn còn sống mà~ Hức hức~

Cô ấy xoa lưng ta dùng giọng nói vốn có của mình nói chuyện với ta: - Ừm, là em Tiểu Ý đây tiểu thư~


[ Vù vù ]

Cô ấy thuận thế bế ta lên đi vào chính điện, Lạc Ý bước ra mang theo áo khoác cũng hiểu ý lui đi, ta ôm chặt cổ cô ấy… ta sợ ta sợ những gì ta vừa thấy chỉ là một giấc mộng, sợ những gì em ấy vừa nói chỉ là những ảo tưởng của ta, ta sợ~ Sợ tất cả chỉ là một phút thoáng chốc~

[ Soạt soạt ]

Em ấy đặt ta lên giường, chính điện lúc này cũng đã sáng đèn khiến ta nhìn rõ gương mặt này, đúng… đây chính là gương mặt mà ta thương nhớ suốt thời gian qua… đúng vậy chính là nó ta không nhìn nhầm, ta nấc nghẹn khó nói thành lời: - T… Tiểu Ý hức! Em… Em chưa chết hức~ Có… Có phải ta mơ không? Hức! Hức!

Bàn tay ấm áp ấy lau nước mắt cho ta: - Em là Tiểu Ý của người~ Tiểu thư, là Tiểu Ý của người, không phải mơ! Không phải~ Em vẫn còn sống, em đến đây vì ngươi, đến đây bảo vệ người đây mà~

Nghe lời xác nhận của em ấy ta càng khóc lớn hơn, em ấy ôm chặt lấy ta: - Xin lỗi, em giấu tiểu thư~ Em xin lỗi!


Vậy ra đây chính là bí mật của em ấy sao? Chính là bí mật mãi giữ khư khư trong lòng mình sao? Ta nghẹn ngào bảo: - Vậy ra đây chính là điều en giấu ta?

Em ấy gật đầu: - Tiểu thư người giận em không?

Em ấy ngẩng đầu nhìn ta, ta vừa nấc nghẹn vừa chạm vào gương mặt khiến ta nhớ nhung này… ta nghẹn lòng nói: - Vì sao lại giấu ta?

Em ấy im lặng khóe mắt đỏ lên: - Em… sợ người không chấp nhận thân phận này của em~ Em sợ nếu em mang gương mặt cùng thân phận này xuất hiện Lạc Nguyên Chi sẽ làm hại người~ Em xin lỗi, em chỉ là lo cho người thôi, em không cố ý…không cố ý giấu người đâu~ Người giận em không tiểu thư?

Ta không trả lời chỉ ôm lấy gương mặt này hôn vào môi em ấy, cả người em ấy cứng đờ nhưng ta không quan tâm nữa, nỗi nhớ này, nỗi đau này, ngay lúc này ta chỉ muốn làm những gì mà ta chưa kịp làm cho em ấy thôi, ta chẳng muốn nói hay muốn nghe bất cứ giải thích nữa… điều ta biết duy nhất đó chính là… Tiểu Ý của ta vẫn còn sống và đang ở bên ta~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận