Vương Phi Phế Vật Lại Là Bảo Bối Tâm Can Của Trưởng Công Chúa Tây Vực

Lúc này bên phía bên kia, cẩu hoàng đế cùng Thẩn Nhược Hy lo lắng bước đến đỡ Dự vương nhưng hắn đã hôn mê bất tỉnh nên đành gọi thái y đến. Trong một sáng mà cả Thái Y Viện nháo nhào cả lên, mất không lâu sau, nhóm người của nhị hoàng tử đã mang Ôn Tư đến, ta kìm nén nước mắt vừa nấc vừa dìu đỡ cô ấy vào trong Noãn Các ở trường đua.

Vào Noãn Các, Ôn Tư nhanh chóng bắt mạch cho cô ấy ta đứng bên cạnh nước mắt cư rơi lã chã, hoàng hậu thấy vậy liền ôm ta vào lòng vỗ về ta: - Chi Hạ ngoan đừng khóc~

Ôn Tư bắt mạch một lúc rồi nhanh chóng đứng dậy nói: - Trưởng công chúa không có gì đáng ngại chỉ là bị trầy xước bên ngoài thôi, chỉ cần chịu khó sức thuốc là sẽ lành lại sớm thôi! Hoàng đế và hoàng hậu cứ yên tâm!

Nghe vậy mọi người đều thở phào nhẹ nhõm… trong đó cũng có ta, cô ấy liền lên tiếng: - Ngươi xem cho nàng ấy nữa~

Hoàng hậu nghe vậy cũng gật đầu đỡ tay ngồi xuống để Ôn Tư bắt mạch, lúc này các vị công chúa bao vây lấy cô ấy hỏi thăm, một nữ nhân xinh đẹp mặc lục y bảo: - Thật may con ngựa đó không làm tổn hại gì đến muội và Chi Hạ muội muội!

Cô ấy cười bảo: - Tam tỷ yên tâm, ta không sao~ Cũng may con ngựa đó không phát điên quá mạnh nếu không… chắc là có án mạng mất rồi~


Mọi người đều nhìn nhau mà gật đầu, hoàng đế bước đến nhìn cô ấy: - Con yên tâm nghỉ ngơi đi chuyện này ta nhất định không để yên cho bọn chúng đâu!

Cô ấy gật đầu rồi lại nhìn sang ta, Ôn Tư bắt mạch xong bảo: - Tiểu thư không có gì đáng ngại, chỉ là có hơi hoảng sợ một chút! Thần sẽ kê đơn thuốc đảm bảo sẽ không ảnh hiởng đến sức khỏe của người!

Ta gật đầu, Ôn Tư cẩn thận cùng vài cung nữ đi đến Thái Y Viện lấy thuốc. Cô ấu đã không sao nên mọi người cũng không áp lực như ban đầu, cô ấy nhìn ta bảo: - Hạ Hạ đến đây~

Mọi người hiểu ý cũng dặn dò cô ấy vài câu rồi bước ra phiến điện ngồi, đến khi căn phònh chỉ còn ta và cô ấy ta mới mạnh dạng bước đến cạnh giường, cô ấy nắm lấy tay ta kéo xuống: - Ngồi xuống đây~

Ta ngồi xuống cạnh cô ấy, cô ấy lấu tay ta ra rồi dùng tay của bản thân lau nước mắt cho ta: - Sao lại khóc? Nàng sợ lắm phải không?

Chẳng hiểu sao lúc này ta lại mếu máo mà òa khóc, ta…sợ~ Phải ta rất sợ~ Ta sợ những con ngựa phát điên… hơn hết lần này con ngựa đó còn cách vài bước chân nữa là đến dẫm nát ta và cô ấy rồi~ Ta… ta thật sự rất sợ… sợ cô ấy sẽ gặp chuyện bất trắc… ta sợ~ Thật sự rất sợ~

Cô ấu ôm ta vào lòng vuốt lưng ta: - Không khóc~ Ngoan, không sao, không sợ~ Có ta ở đây, ta bên cạnh nàng mà Hạ Hạ! Bên cạnh nàng, bảo vệ nàng~ Nàng đừng sợ!

Cô ấy vừa vuốt lưng cho ta vừa an ủi ta hết lời, chốc chốc lại xoa mắt ta, lau nước mắt cho dỗ dành để ta ngừng khóc… nhưng mà… hình ảnh con ngựa điên đó mãi mãi… mãi mãi in sâu trong đầu ta, còn cả bạch ngựa bị nó đá văng kia nữa… ta thật sự không thể nào quên được!

Ta vừa nghẹn vừa bảo: - Sao! Hức! Sao người ngốc vậy? Sao! Hức! Sao lại lao đến bảo vệ ta làm gì để bản thân mình bị thương rồi kìa! Hức!

Cô ấy xoa đầu ta: - Ta bị thương một chút thôi~ Không đau gì cả! Ta thà hy sinh mình bảo vệ nàng an toàn còn hơn nhìn thấy nàng bị thương~ Ta không chịu được khi nhìn thấy nàng bị thương, cũng càng không chịu được khi thấy nàng gặp nguy hiểm! Ta…phải bảo vệ Hạ Hạ của ta~


Ta uất nghẹn nhìn cô ấy, tay lại đấm nhẹ vào lòng ngực cô ấy: - Ta bị thương thì…hức…cũng chỉ là ngoài da thôi~ Hức!

Cô ấy xoa đầu ta: - Ngốc~ Nàng bị thương ở đâu, dù năng hay nhẹ ta cũng đều đau hết~ Nên nàng không được bị thương~

Nghe những lời nói này nước mắt ta lại trào ra không ngừng: - Tiểu Ý! Tiểu Ý! Cô là Tiểu Ý~

Cô ấy im lặng, cơ thể có chút cứng đờ nhưng rồi lại ôm chặt lấy ta vào lòng: - Không khóc~ Ngoan~ Nín đi!

Ta nhìn cô ấy: - Cô là Tiểu Ý~ Là Tiểu Ý của ta~ Phải không? Tiểu Ý~

Cô ấy đưa tay lau nước mắt cho ta nhẹ nhàng bảo: - Ta sẽ nói cho nàng nghe sau~ Giờ thì nín khóc!

Ta lắc đầu bảo: - Ta không muốn! Hức! Hức! Ta muốn ngay bây giờ~ Ta không muốn~


Cô ấy nhẹ nhàng hôn vào trán ta, rồi lại vào mắt của ta, ta gục người vào lòng cô ấy, cô ấy vuốt ve lưng cô ta: - Ngoan~ Hạ Hạ! Ta hứa ta sẽ nói cho nàng… ta hứa! Ngoan đừng khóc~

Ta gật đầu chấp nhận miễn là Tiểu Ý… miễn là cô ấy thật sự là Tiểu Ý hay là biết tung tích của Tiểu Ý thôi cũng được~ Chỉ cần là Tiểu Ý muốn ta đánh đổi cái gì cũng được, lúc này cô ấy đang đưa tay lau nước mắt cho ta thì Lạc Ý từ ngoài bước vào: - Trưởng công chúa, tiểu thư… bên Tây Noãn Các có chuyện rồi~ Bệ hạ mời hai người qua đó!

Ta nghe vậy liền đứng dậy muốn một mình qua đó thì ngay lập tức bị cô ấy kéo lại bế vào lòng: - Ai cho nàng tự ý bước đi khi chưa có sự cho phép của ta?

Ta ngẩng người nhìn cô ấy: - Người…đang bị thương… chuyện này nên để ta!

Cô ấy càng ôm chặt ta vào lòng: - Vài vết thương nhỏ thôi, ta không yếu đuối đến mức vì mấy vết thương này mà nằm yên một chỗ đâu! Lạc Ý lấy cho ta một chiếc khăn ấm đem đến Tây Noãn Các!

Lạc Ý nghe vậy liền cúi người đi lấy ngay, còn ta thì bị cô ấy hung hăng bế đến Tây Noãn Các~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận