Vương Phi Phế Vật Lại Là Bảo Bối Tâm Can Của Trưởng Công Chúa Tây Vực

[ Vù vù ]

Gió lớn từ xa thổi đến khiến cho các tán cây không ngừng chuyển động mềm mại theo cơn gió…thảm có xanh mướt trước mặt mở ra một chân trời rộng lớn…

[ Tiếng vó ngựa ]

Trước mặt ta là một thảo nguyên mênh mông rộng lớn, cùng với những chiến mã hung hãng nhất, điều chờ đợi ta đó chính là một cuộc đua ngựa đầy tính khiêu chiến.

[ Soạt soạt ]

Một bàn tay từ phía sau vòng qua eo ôm lấy ta vào lòng: - Thích không?

Cô ấy mặc trên y phục cưỡi ngựa nhìn vô cùng xinh đẹp, bộ hồng y càng làm tôn lên nét đẹp diễm lệ, sắc xảo của cô ấy, cô ấy nhìn ta trong mắt đầy sự dịu dàng, ta cũng cười đáp lại cô ấy: - Thích~ Ta thích lắm!


Bản thân từng mơ ước được một lần cưỡi ngựa như lúc nhỏ ở Ngự vương phủ mang chiến mã chạy khắp phủ chơi đùa, giờ đây trước mặt là thảo nguyên rộng lớn của trường đua ngựa khiến ta vô cùng háo hức mà mong chờ. Cô ấy cười xoa đầu ta: - Đi theo ta chọn ngựa nào~

Ta gật đầu háo hức đi theo cô ấy, cô ấy nắm tay ta rất chặt dẫn ta đến chuồng ngựa, ta nhìn xung quanh…sao nãy giờ chỉ có mỗi hai chúng ta thôi nhỉ? Không phải hôm nay cô ấy bảo có các tỷ muội cùng huynh đệ cô ấy sẽ đến chơi sao? Sao giờ này vẫn chưa thấy ai nhỉ?

Giọng cô ấy vang lên bên tai ta: - Nghĩ gì vậy?

Ta nhìn cô ấy mỉm cười: - Ta đang nghĩ sao giờ này các tỷ muội huynh đệ của người chưa đến thôi mà~

Cô nghe vậy nhìn bên ngoài ánh mắt đó khiến ta không thể nhìn thấu được điều cô ấy đang nghĩ, cô ấy nhìn một lúc lâu rồi lại nhìn ta xoa đầu: - Còn khá lâu bọn họ mới đên, ta với cô đi trước bọn họ vậy, lát bọn họ đến sẽ tham gia sau!

Ta gật đầu đồng ý: - Ừm vậy chúng ta đi chọn vài con chiến mã thiện chiến trước mới được~

Cô ấy nghe ta bảo liền bật cười xoa đầu ta: - Ừm ừm đi thôi! Nắm chặt tay ta đó, những con ngựa ở đây không hièn như ở Ngự vương phủ đâu nên là đi cẩn thận~

Sao cô ấy biết ở Ngự vương phủ cũng có ngựa? Hơn hết sao lại nắm rõ được ngựa ở Ngự vương phủ hiền lành không hung dữ? Ta nghi hoặc nhìn cô ấy rất lâu, Tiểu Ý em càng cố che giấu ta lại càng tin vị trưởng công chúa này là em!

Cô ấy bỗng nhiên quay mặt nhìn ta: - Sao vậy? Sợ sao?

Ta khẽ lắc đầu: - Không có!

Cô ấy đứng lại nhìn ta rất lâu sau đó dứt khoác bế ta lên: - Giờ thì không được sợ nữa~


Ta bất ngờ trước hành động của cô ấy vội giãy giụa: - Sao…Sao lại bế ta bất ngờ như vậy? Thả ta xuống ta không có sợ mà~

Cô ấy ôm chặt ta vào lòng bảo: - Yên nào~ Nếu cô cứ giãy như vậy lát sẽ ngã xuống đất đấy, lúc đó mà khóc là ta không dỗ đâu đấy!

Cô ấy đưa ta dừng trước một con bạch mã cao lớn và vô cùng xinh đẹp, cô ẩy thả ta xuống để ta bước đến chạm vào nó. Ta vội bước đến nhìn con bạch mã, thật là giống với tiểu bạch tuyết khi nhỏ của mình~ Ta đưa tay chạm vào cổ nó, nó thật sự rất cao lớn ta vươn chân lên mới chạm được đầu của nó, con bạch mã này rất quan chỉ qua vài cái vuốt ve nó đã thích thú với ta. Cũng đúng thôi, phụ thân ta là thuần mã sư giỏi nhất Quốc Cung Hoàng Triều này mà tất nhiên ta cũng được thừa kế từ ông ấy.

[ Tiếng hí ngựa ]

Ta thích thú sờ vào người nó, cô ấy nhẹ nhàng bước đến xoa đầu ta: - Vậy là chọn con này nhé Hạ Hạ!

Ta gật đầu đồng ý với cô ấy, sau đó vài tên thái giám dẫn ngựa ra rồi mang yên lên người chúng, cô ấy cũng đã chọn một chú bạch mã cao lớn nhìn còn khỏe hơn cả ta. Sau khi chuẩn bị xong ta và cô ấy dẫn ngựa ra sân, vừa lúc dẫn ngựa ra sân cũng là lúc hoàng đế và hoàng hậu cùng các vị hoàng tử công chúa đến và trong đó còn có cả cẩu hoàng đế cùng Thẩm Nhược Hy và cả Dự vương.

Ta vừa nhìn thấy họ liền cùng cô ấy hành lễ với hoàng đế và hoàng hậu, hoàng hậu liền đến đỡ lấy ta: - Chi Hạ không cần đa lễ như này, chân con khỏe rồi chứ?

Ta mỉm cười gật đầu: - Vâng con không sao ạ! Tạ nương nương quan tâm~


Thẩm Nhược Hy nhìn thấy trang phục trên người ta liền cười bảo: - Tỷ tỷ cũng biết cưỡi ngựa sao? Lần đầu tiên bổn cung biết được tin này đó~

Ta nghe Thẩm Nhược Hy nói mà cười lạnh, cũng đúng từ lúc ả ta nhập phủ ta khá ít cưỡi ngựa vì khi đó ta bận cùng mẫu thân học kiếm nên ả ta vốn dĩ chưa từng thấy ta cưỡi ngựa nên không biết. Ta cười nhạt nhìn ả: - Phụ thân ta anh dũng thiện chiến trên chiến trường, bên ngoài tiền tuyến bao năm cùng phụ mẫu sao ta lại không biết cưỡi ngựa được chứ~

Ta nói xong liền quay người về phía cô ấy, cô ấy bước đến nắm lấy tay ta nhìn Thẩm Nhược Hy: - Ngheo bảo nương nương đây cũng xuất thân từ gia đình nhà võ ta tin chắc rằng kĩ thuật cưỡi ngựa của nương nương hơn người~

Nghe như vậy cẩu hoàng đế liền nhẹ giọng đáp: - Nữ nhân thì nên giỏi thêu thùa may vá, xem nữ đức nữ tắc, học cách lo những việc trong nội đình nên học ít kị xạ thôi kẻo không sau này khó lấy được lang quân như ý, lại còn làm mất mặt gia tộc, hủy hoại gia phong quy cũ. Nữ nhân giỏi những thứ đó chỉ làm nhục nhã mặt nam nhân!

Xem coi nực cười chưa kìa, hắn nói mà lại không nhìn vào hậu cung của hắn sao? Có biết bao nữ nhi xuất thân nhà võ thế gia biết cưỡi ngựa bắn cung… chính nữ tử biết cưỡi ngựa bắn cung, không hiểu phép tắc này một tay trải đường cho hắn lên hoàng vị vậy mà giờ… Ha~

Hoàng đế nhìn hắn vuốt râu âm trầm nói: - Nữ tử biết bắn cung, giỏi kị xạ thì sao? Chỉ có những nam nhân hèn hạ mới áp đặt nhưng quy củ lạc hậu đó lên người nữ nhân mà thôi. Mẫu thân của Chi Hạ - Cố Luân Hòa Nghi trưởng công chúa cũng không phải nhờ tài kị xạ hơn người cùng đại tướng quân xông pha chiến trường bảo vệ biên cương của Quốc Cung Hoàng Triều sao~

Hoàng hậu khinh miệt nhìn cẩu hoàng đế: - Cố Luân Hòa Nhi trưởng công chúa khi xưa phong thái và cả tài năng đều hơn đại tướng quân nhưng ngài ấy cũng đâu có nhục nhã~ Chẳng qua… nhưng kẻ hèn nhát mới cảm thấy nhục nhã khi nữ nhân giỏi hơn mình thôi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận