Vương Phi Phế Vật Lại Là Bảo Bối Tâm Can Của Trưởng Công Chúa Tây Vực

Lời nói của ả khiến cả da đầu ta tê dại, một cơn gió lạnh từ đâu thổi đến khiến ta rùng mình, nhìn ả ánh mắt chứa đầy dục vọng và cả sự khát khao mãnh liệt ấy khiến ta sợ hãi. Cả người run lên nhưng bản thân phải siết chặt tay để bình tĩnh lại, ta cố gắng bình tĩnh nhưng ả lại càng áp sát hơn: - Tỷ tỷ bổn cung không mong muốn tỷ tỷ có mưu đồ riêng đâu đấy~ Chuyện ở Dưỡng tâm điện bổn cung đã nghe qua…mong tỷ tỷ biết giữ mình~

Ả ta là đang cảnh cáo ta ư? Ta nhìn chầm chầm ả ta lòng có chút treo ngược cành cây bởi ánh mắt đó có chút gì đó khiến ta sợ hãi như thể ta là con mồi trong mắt ả vậy, ả cúi đầu dựa vào cổ khiến ta cứng người: - Bổn cung ghen mất rồi tỷ tỷ~

Tay ả gì chặt tay của ta khiến ta không thể nào vùng vẫy đẩy ả được, ta nhìn ả: - Ha~ Ta cả đời này cũng chẳng hèn hạ đến mức nhặt lại đồ cũ đâu Thẩm Nhược Hy! Với ngươi bọn chúng là trân bảo nhưng với ta bọn chúng chẳng thua gì rác cả~

Nghe ta nói vậy ả bật cười khanh khách, đầu vẫn dựa vào cổ khiến ta vô cùng khó chịu: - Buôn ta ra~

Ả vẫn cười không quan tâm đến lời nói của ta cứ như lời ta nói là gió lướt qua vậy. Ả cười rất lớn khiến ta vô cùng khó hiểu, rồi ả ngẩng mặt chán chạm chán với ta khiến cả người ta cứng đờ. Chuyện gì vậy? Rốt cuộc ả muốn gì? Ả cười nhưng nụ cười ấy chứa đầy sự nghiêm túc: - Tỷ nghĩ bổn cung ghen với tỷ sao?


Ta cứng đờ trước câu hỏi của ả, nếu không ghen với ta thì ả ghen với ai? Ta im lặng nhìn ả còn ánh mắt ả dán chặt vào cơ thể ta: - Thẩm Nhược Hy buôn tay ta ra~

Tay ta giờ đau rát do bị ả nắm chặt, ta nhìn ả chầm chầm còn ả thì nghiêng đầu nhếch miệng: - Tỷ cầu xin bổn cung sao?

Nghe đến đây lửa giận trong lòng ta như bùng cháy, ta tức giận nhìn ả: - Thẩm Nhược Hy ngươi mơ sao? Ta cả đời không bao giờ cầu xin ngươi, càng không cầu xin tên cẩu hoàng đế phu quân của ngươi~

Nghe ta nói vậy vẻ mặt ả ta như càng ham muốn, ả từ từ buôn tay ta ra, cổ tay ta sưng đỏ còn đau rát khiến ta cau mày. Ả thấy vậy liền nói: - Y Lan mang thuốc đến cho tỷ tỷ~

Ta cười lạnh nhìn ả rồi thản nhiên bảo: - Không cần~

Ha~ Vết thương này có là gì so với những năm tháng vừa qua, ta lạnh lùng nhìn ả vô tình ta lại nhìn thấy ánh mắt khao khát của ả ban nãy, lóe lên như một ngôi sao băng rồi vụt tắt khiến ta tự hỏi bản thân nhìn lầm ư? Ta sợ, sợ ánh mắt đó của ả, ánh mắt ấy như trêu đùa ta khiến ta rất sợ, ta kìm nén sự sợ hãi ấy lại, trấn tĩnh bản thân bình tĩnh lại. Ả cứ nhìn chầm chầm ta rồi bảo: - Tây vực sắp đến rồi, tỷ nên học một chút kiến thức Tây vực để tránh mất mặt~

Ha~ Kiến thức Tây vực ta đây được chính ngạch nương dạy bảo từ thuở lên 5, tất cả những kiến thức từ cơ bản đến chuyên sâu bổn quận chúa ta đây đã học rất kĩ và rất nằm lòng chúng, cần gì bản thân ngươi chỉ dạy. Ta lập tức đứng dậy cúi người với ả: - Nếu ngươi bảo ta những việc như này thì ta xin phép, bổn vương phi đây không cần ngươi chỉ dạy những thứ này~

Ả nghe vậy liền cười lạnh bảo: - Được! Vậy tỷ tỷ về đi, bổn cung sẽ sai người mang danh sách những lễ vật trưng bày trong yến tiệc cho tỷ tỷ! Mong tỷ tỷ " hậu ái " bổn cung~

Ta xoay người bảo: - Nương nương quá lời rồi!


Rút cây trâm trên tóc ném xuống đất, bước chân ta nhanh dần phải lúc này ta chỉ muốn chạy khỏi tầm mắt ả ta, rời khỏi cung Khôn ninh tâm trạng ta vẫn sợ hãi như nãy, Thẩm Nhược Hy cô ta hôm nay làm sao vậy? Cứ như…Cứ như ta vừa mới làm gì đó khiến ả rất tức giận. Ha! Mặc kệ cũng chẳng liên quan đến ta~ Bình tĩnh, hít một hơi thật sau ta quay về Quán lâm các.

- Cung Khôn Ninh -

Sau khi nàng rời khỏi trong cung Thẩm Nhược Hy hất đổ chén trà trên bàn khiến Vũ Nhi và Y Lan sợ hãi mà nép sang một bên. Nhìn cây trâm mẫu đơn nàng ném trên mặt đất ả ta cười nhạt: - Ha~ Hạ Hạ ơi Hạ Hạ~ Sao nàng lại đáng yêu như vậy? Nàng khiến ta sớm điên vì nàng mất thôi~

Ả tiến lại cầm cây trâm ấy lên nhìn nó rồi cười lớn, Y Lan sợ hãi lên tiếng: - Nương nương xin người bớt giận, đừng tức giận hại đến phụng thể của người~

Ả nhìn Y Lan cười nhạt: - Tức giận? Ta nào dám tức giận với nàng ấy~

Vũ Nhi bên cạnh cũng lên tiếng an ủi ả ta: - Nương nương xin người bớt giận! Cho dù Tây vực đến cũng không thể làm loạn kế hoạch của người~


Ả ta cười khẩy ngồi xuống ghế: - Tất nhiên bọn họ không thể làm loạn kế hoạch của ta nhưng…trưởng công chúa của bọn họ thì có thể~

Đặt cây trâm lên bàn ả trầm giọng: - Tịnh An Tề Luân Cố Ân Sa nàng ta…là một mối họa! Lần này còn đến đây…ta cảm giác cứ như đến cướp lấy một thứ gì đó rất quan trọng với ta~

Y Lan cười nhẹ nhàng bảo: - Nương nương người nghĩ nhiều quá rồi, bọn họ chẳng dám cướp đồ của người đâu~

Ả nhìn cây trâm rồi nhìn chỗ nàng vừa ngồi nhếch miệng: - Phải! Hạ Hạ là của mình ta thôi, sao có thể thuộc về người khác~

Ả tự tin đứng dậy chỉnh lại trâm cài: - Lấy điểm tâm bổn cung chuẩn bị cho " tứ lang " đến đây~ Phải đến lúc nhanh thúc đẩy kế hoạch rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận