Vương Phi Phế Vật Lại Là Bảo Bối Tâm Can Của Trưởng Công Chúa Tây Vực

[ Soạt soạt ]

Gió thối nhè nhẹ làm lay động lá cây trong vườn, ánh sáng mập mờ chíu vào sương phòng làm ta thức giấc. Ta khó khăn mở mắt, cuộn mình trong chiếc chăn bông mềm mại này khiến ta chẳng muốn rời giường. Đêm qua, mãi đến tận gần sáng ta mới có thể chợp mắt, một phần vẫn chưa quen không gian nơi này, một phần do lòng ta không yên.

Lò mò ngồi dậy ta đã thấy trời bên ngoài đã sáng, hôm nay theo đúng lễ thì ta phải đến sớm dâng trà, hầu hạ buổi sáng cho lão phu nhân. Ta ưỡn người ngồi dậy, mò mẩn ra ngoài chiếc giếng gần viện lấy nước tự hầu hạ bản thân. Ánh nắng rực rỡ, chói chang làm cơn mê man của ta biến mất. Tắm rửa, canh y, mang mạng che mặt vào rồi ta cẩn trọng bước đến chính điện của Dự vương phủ.

[ Chính điện của Dự vương phủ ]

Bước vào chính điện, ta đã thấy lão phu nhân vẻ mặt khó chịu nhìn ta, bên cạnh là biểu muội của Nam Cung Bắc Nhiên - Lâm Thanh Chi. Thấy ta đến Lâm Thanh Chi liền cất cái giọng chua ngoa nói: - Chà! Vương phi tỷ tỷ có vẻ đến sớm quá nhỉ?

Ta bước vào quỳ xuống hành lễ theo phép tắc vào lão phu nhân: - Thần thiếp xin thỉnh an lão phu nhân~


Thấy ta chẳng quan tâm lời ả nói, ả khó chịu nói: - Dương Chi Hạ cô dám phớt lờ lời ta nói sao? Đúng là một kẻ không có phép tắc~

Ta trừng mắt nhìn ả, ả nghênh ngang ngồi cạnh lão phu nhân mà đắc ý nhìn ta. Lão phu nhân lúc này mới lên tiếng: - Đúng là loại không có giáo dưỡng~ Giờ này ngươi mới đến là không xem ta ra gì nữa sao? Mới vào Dự vương phủ đã muốn leo trên đầu lên cổ ta mà ra oai rồi sao?

Ta quỳ trên đất nhẹ giọng nói: - Lão phu nhân xin thứ tội cho thần thiếp, viện của thần thiếp khá xa nên đến đây có chút trễ nãi! Kính mong lão phu nhân đừng tức giận mà hại thân thể!

Bà ta chẳng quan tâm đến lời ta chỉ khăng khăng trách mắng ta: - Đúng là một kẻ sao chổi! Vừa mới thành hôn lại khiến Bắc Nhiên phải ra ngoài sa trường chinh chiến, lỡ như nó có mệnh hề gì thì cô đừng hòng được một xu từ Dự vương phủ ta, cũng đừng hòng được sống yên trong thành Vân Hy Lạc này!

Lâm Thanh Chi bên cạnh cũng hóng hách thêm vào vài câu: - Cô tự lo mà cầu phúc cho biểu ca ca đi! Nếu không cũng đừng hòng sống yên!

Ta im lặng cúi đầu chẳng muốn nói thêm gì, ta mới vào phủ đã vội ra oai với ta ư? Nếu là ta của trước đây, vẫn còn là một Dao quang quận chúa người người kính trọng thì bọn họ nào dám dở giọng nói như này với ta. Ha~ Giờ thấy ta xa cơ liền đến đây ra oai phủi đầu trước mặt ta~ Ha! Một lũ thấy quyền thế thì nịnh nọt, thấy người xa cơ thì khinh miệt, ra oai. Hèn hạ!

Bà ta thấy ta im lặng cứ nghĩ ta đã biết điều liền nói thêm: - Đã vào phủ làm con cháu của Dự vương phủ ta thì cô nên biết lễ nghi, quy củ. Nên nhớ giờ cô là con cháu của Dự vương phủ ta chứ không phải như xưa, nên biết điều một chút!

Lâm Thanh Chi cười nhạt bảo: - Nếu cô biết điều ít nhất Dự vương phủ ta còn cho cô chốn dung thân, cho cô chút thức ăn mà sống qua ngày, cho cô cái danh Dự vương phi mà bao người ngưỡng mộ, thèm khát. Nếu cô cố tình không biết điều thì đừng mong đến một hạt cơm của Dự vương phủ!

Nghe bọn chúng nói vậy, ta cúi đầu nhè nhẹ nói: - Vâng thần thiếp đã rõ!


Bà ta thấy ta như này liền vui vẻ, ta phải bình tĩnh, càng không được tức giận vào lúc này. Siết chặt tay để cơn tức giận không bộc phát, ta ngẩng đầu bảo: - Lão phu nhân theo quy cũ thần thiếp phải dâng trà cho người~

Nghe vậy bà ta cuối cùng cũng cho ta đứng dậy, lão nô nỳ bên cạnh bà ta mang lên một khay hai tách trà. Ta nhìn vào khay mà thấy nực cười, hai tách trà này chẳng phải là muốn ta dâng trà cho Lâm Thanh Chi luôn sao? Muốn ta cung kính phục tùng phủ của họ ư? Ha~ Ta nào hèn hạ đến mức đó, dù tộc có diệt hết nhưng ta không cho phép mình hèn hạ. Nếu đã muốn ta cúi mình để họ chà đạp thì ta sẽ cho họ biết thế nào là cúi mình để chà đạp.

Bà ta thấy ta mãi chưa dâng trà liền lên tiếng: - Sao nào? Không muốn dâng trà cho ta và Thanh Chi sao?

Ta mỉm cười: - Nào có! Lão phu nhân đã yêu cầu thần thiếp nào dám làm trái~ Chỉ là để vương phi dâng trà cho biểu muội truyền ra ngoài e là…

Lâm Thanh Chi nghe vậy mặt lập tức đỏ lên: - Ý cô là sao? Hay ý cô là bổn tiểu thư đây không xứng được cô dâng trà?

Nghe những lời cay nghiệt này ta ước có thể ném thẳng tách trà nóng vào mặt ả ta. Bình tĩnh nào Chi Hạ~ Bình tĩnh! Nếu không sẽ gây họa mất~ Ta mỉm cười cung kính cúi người: - Ta nào dám có ý đó chỉ mong lão phu nhân suy nghĩ thật kĩ~

Bà ta nhìn Lâm Thanh Chi rồi lại nhìn ta sau cùng nói: - Dâng!


Ha! Đúng là mẫu tử giống nhau đều ngu ngốc như nhau~ Cái gọi là nhà dột từ nóc có vẻ rất đúng với Dự vương phủ này nha! Bà ta nhìn ta bảo: - Danh tiếng ngươi cũng chẳng còn dâng trà cho Thanh Chi cũng chẳng ảnh hưởng gì đến Dự vương phủ này cả! Ngươi có làm hay không?

Nghe vậy ta thầm cười lạnh, dù cho ta không còn danh tiếng như xưa nhưng ta được Dự vương " Tam thư lục lễ " đưa vào phủ, được xem là Dự vương phi đường đường chính chính giờ đây dâng trà cho một biểu muội người ngoài sẽ nói gì đây? Đúng là cung nữ lên làm thái phi có khác~

Ta cung kính nói với bà ta: - Vâng! Nếu lão phu nhân đã muốn như vậy thì thần thiếp cung kính không bằng tuân lệnh~

Ta cầm tách trà dâng hai tay cho bà ta, Lâm Thanh Chi bên cạnh không hài lòng lên tiếng: - Phải quỳ xuống mới đủ thành kính chứ biểu tỷ~ Nếu cô đứng dâng trà như vậy là xem lão phu nhân ngang hàng với mình sao?

Ta nghe vậy cười lạnh bảo: - Ta chưa kịp dâng trà mà biểu muội đã lên tiếng dạy bảo như này e là rất rành quy củ phải không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận