Vương Phi Phế Vật Lại Là Bảo Bối Tâm Can Của Trưởng Công Chúa Tây Vực

Ta ôm miếng ngọc vào lòng mà khóc nức nở, Thân Ảnh thấy vậy vội an ủi ta: - Tiểu thư đừng khóc! Nếu thấy tiểu thư khóc như vậy tướng quân sẽ rất đau lòng~

Ta lấy tay gạt nước mắt mà cố mạnh mẽ, phải ta không được yếu đuối, phụ thân đã đánh đổi mạng sống để bảo vệ ta, ta phải mạnh mẽ để trả mối thù này cho phụ mẫu, cho toàn bộ 355 mạng người oan uổng. Ta nhìn Thân Ảnh, thuộc hạ trung thành cuối cùng của ta mà cười: - Ngươi mới về hãy mau nghỉ ngơi đi! Vài ngày nữa ta phải xuất giá vào Dự vương phủ đến khi đó sẽ lên kế hoạch phục thù!

Thân Ảnh quỳ xuống đáp lời: - Vâng!

Ta nhìn cậu ta chợt nhớ ra gì đó: - Ngươi sẵn tiện điều tra một chút xem phụ thân và Tây vực rốt cuộc có mối quan hệ gì?

Thân Ảnh nghe vậy vội đáp: - Thần đã từng thử điều tra nhưng không có tin tức, dường như sự việc này được cả hoàng tộc Tây vực bảo vệ không cho truyền ra ngoài!


Ta nghe vậy liền suy nghĩ một lát: - Vậy hãy xuất thành đến Lưu Ngọc Viện ngoài thành tìm kiếm thử xem! Phụ thân chắc cũng để vài manh mối ở đó~

Thân Ảnh gật đầu nhận lệnh rồi biến mất ngay trong đêm, ta cầm mảnh ngọc trong tay rồi khởi động vết bớp phượng hoàng trên cánh tay cất vào trong, dù sao cũng là vật quan trọng nên mang bên người thì hay hơn. Rồi ta bước lên giường chìm vào giấc ngủ, có lẽ đêm nay là đêm yên bình nhất mà ta được trải qua~

Thoáng chốc đã sắp ngày xuất giá của ta, khi mọi người còn đang ngủ, ta đã dậy ngồi trong sương phòng ở Dực khôn cung chờ đợi tin tức của Thân Ảnh. Không lâu sau, hắn đã xuất hiện trong sương phòng của ta, thấy ta hắn liền cung kính quỳ xuống: - Tiểu thư!

Ta nhìn hắn vội hỏi: - Đứng lên đi! Ngươi có điều tra được manh mối gì không?

Thân Ảnh vội đưa cho ta một bức thư: - Thứ này... dường như được tướng quân viết gửi cho tiểu thư~ Còn đây là một số bức thư mà người liên lạc với Tây vực!

Ta ngạc nhiên cầm bức thư mà phụ thân gửi cho ta trên tay mà cả người run run, ta vội mở bức thư: - " Nữ nhi ngoan của ta! Đến khi con đọc được bức thư này thì có lẽ phụ thân đã không còn nữa. Nữ nhi ngoan đừng khóc, phụ thân biết con rất đau lòng và tự trách bản thân nhưng tất cả là do phụ thân vô năng không bảo vệ tốt viên minh châu là con. Phụ thân biết bản thân khó lòng bảo vệ tiếp cho con nhưng chắc chắn sẽ cho cuộc sống tốt như xưa. Ta muốn nhìn thấy viên minh châu mà ta nâng niu luôn mỉm cười hạnh phúc. Đến khi Thân Ảnh về hắn sẽ trao cho con thứ sẽ bảo vệ con. Con yên tâm Tây vực và ta có giao tình với nhau nên họ sẽ không làm hại con đâu. Đây là binh phù của gia tộc ta trao lại cho con, mong con một đời bình yên, hạnh phúc. Phụ thân xin lỗi con! Nữ nhi ngoan. "

Nước mắt ta cứ vậy mà lăn dài khắp cả mặt, ta ôm chặt bức thư vào lòng, phụ thân đến cuối cùng vẫn chọn cách hy sinh để ta có được hạnh phúc sao? Ta cầm binh phù trong bức thư mà nâng niu nó, nó là cả xương máu của cha và biết bao huynh tỷ ta đánh đổi ngoài xa trường. Ta ôm chặt chúng như thể ôm lấy phụ thân và huynh tỷ của ta. Thân Ảnh nhìn nhẹ nhàng vỗ vỗ vai ta an ủi, ta hít một hơi dài. Không được khóc, ta phải mạnh mẽ, phải luôn cười nếu không phụ mẫu, huynh tỷ, đệ muội sẽ lo lắng cho ta mà không yên lòng nơi phương xa.


Ta gạt nước mắt cầm đóng thư khác mà Thân Ảnh mang đến, đọc kĩ từng bức thư ta nhận ra Tây vực hình như rất kính nể phụ thân. Bức thư nào cũng tỏ lòng biết ơn với người, nhưng nếu ta nhớ không nhầm Tây vực là một trong những quốc gia hùng mạnh muốn xâm chiếm Quốc Cung Hoàng Triều nhất. Hình như cách đây 5 năm trước Tây vực đột ngột kí khế ước hòa bình 1000 năm không xâm lược Quốc Cung Hoàng Triều làm cho hoàng thất Nam Cung được một phen chấn động. Phải chăng việc kí khế ước hòa bình này có liên quan đến phụ thân?

Nhìn trời bên ngoài dần sáng, ta liền cho các bức thư và binh phù để vào không gian của vết bớp phượng hoàng. Ta nhìn Thân Ảnh: - Ngươi tạm thời ở ngoài Lưu Ngọc Viện đi! Đợi ta thành hôn xong chúng ta sẽ bàn tiếp kế hoạch!

Thân Ảnh vội hành lễ với ta: - Vâng!

Rồi hắn biến mất vào hư không, hắn vừa đi cửa sương phòng ta liền mở, Thẩm Nhược Hy mặc y phục hoa lệ vui vẻ bước vào: - Ây da~ Tỷ tỷ dậy sớm thế?

Ta nhìn ả mà lòng cười lạnh: - Sao ngươi lại đến đây?

Thẩm Nhược Hy vui vẻ lao đến bên cạnh ta liền nói: - Tỷ tỷ xuất giá, bổn cung thân là muội muội tất nhiên nên đến giúp tỷ tỷ chuẩn bị!


Ta cười lạnh nhìn vẻ mặt giả tạo của ả ta: - Vậy phiền muội rồi~

Ả ta mỉm cười rồi nhanh chóng để đám người hầu bao quanh lấy ta, giúp ta sửa soạn và trang điểm. Mất một lúc sau, ta cuối cùng cũng nhìn thấy bản thân mình trong gương. Nữ nhân trước mắt đầu đổi mũ phượng, thân mặc hỷ phục chu tước đáng giá ngàn vàng, trên người tràn ngập châu báu quý giá, gương mặt ta tuy đã hủy nhưng được trang điểm che đi khiến cho người trong gương càng xinh đẹp xuất trần





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận