Vương Phi, Người Đừng Giết Vương Gia!
Ôm Tô Nhã nhảy lên
nóc nhà một tửu lâu gần đó rồi lại xách hai người Lạc Anh lên, Phượng Mị chỉ biết thở dài, aiii tại sao hai con gà này nặng như thế chứ.
Rất tiếc là Lạc Anh và Lan Dạ Ly không biết, nếu không cả 2 sẽ bày ra bộ
mặt ủy khuất có thể giết cả con voi nói:“Người ta là gà con ngươi mới là gà mẹ”
Khi Phượng Mị đưa hai người Lạc anh đến cạnh Tô Nhã thì đoàn người Tô Văn Liên cũng đến.
Hai bên đường người người tấp nập hân hoan mừng Tô tướng quân trở lại. Từ
xa, một hắc y nam tử cưỡi ngựa dẫn đầu nên từng bước vững chắc bước vào
thành.
Bộ võ phục màu đen ôm lấy cơ thể nam nhân lộ ra dáng
người có vẻ thư sinh của nam tử, nhưng vẻ cương nghị và dũng mãnh của
một vị tướng vẫn được bày ra rõ ràng.
Ngọc quan nạm đá quý cùng màu đen vấn mái tóc dài lên cao. Mái tóc dài đen đến thắt lưng phiêu
dật trong gió, mắt hẹp dài, mũi cao môi mỏng, khí chất vừa mềm vừa rắn
hòa hợp đến không thể hơn.
Người này, nàng thích!
Lúc
Tô Nhã không để ý Tô Văn Liên đã đến gần sát tửu lâu nàng đang trốn, hai người Phượng Mị và Lan Dạ Ly vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh.
Chỉ có
Lạc Anh hơi phấn khích vì Đại Thiếu gia đã trở lại. Đại thiếu gia trờ
lại, tiểu thư sẽ không thể trốn đi gây truyện được nữa
Và... cũng vì hưng phấn quá mức mà Lạc Anh cũng 'không cẩn thận' va vào người Tô Nhã.
Vì trời mới mưa tối qua nên mái nhà có hơi trơn để lại kết cục chính là Tô Nhã cũng không cẩn thận rơi xuống dưới.
”Bộp” một tiếng cả người Tô Nhã rơi hẳn vào lòng hắc y nam tử, xung quanh
phút chốc im bặt, tất cả trừng mắt nhìn vật thể lạ vừa bay xuống.
Ở trên mái tửu lâu ba người Phượng Mị cũng trừng to mắt, chử tử/tiểu thư người tự cầu phúc đi.
Phía trên thì như vậy còn phía dưới trong lòng Tô Nhã không ngừng thấp thỏm, tại sao! Tại sao! Lão Thiên lại đối xử với ta như thế?
Nghĩ như thế nhưng Tô Nhã vẫn nở nụ cười cứng ngắc ngẩng đầu nhìn Tô Văn Liên nói:“Tô...Tô tướng quân”
''Muội đang ăn mặc cái gì vậy”
Một tiếng gầm vang lên làm cho mọi người sợ hãi, Tô tướng quân đáng sợ quá!
”A! ta ta...ai...ai là muội muội của ngươi” Mạnh miệng như vậy thực chất
trong lòng Tô Nhã không ngừng khóc ròng, oa oa oa tại sao trăm ngàn chữ
vì sao lại như thế!
'' Mạnh miệng! Muội nghĩ ta ở biên cương lâu nên lú rồi sao! Đến muội muội nhà mình mà cũng không nhận ra sao ''
Gương mặt Tô Văn Liên vặn vẹo, đáng chết muội muội sao có thể ra ngoài với bộ dáng như vậy! bên ngoài rất nhiều người xấu nếu như...nghĩ đến đây Tô Văn Liên không khỏi trừng mắt nhìn Tô Nhã.
(Rin:Nhã tỷ mới... 4 tuổi =_=)
Nhận được ánh mắt đó Tô Nhã không tự chủ cúi đầu bày ra bộ dáng nhu thuận, hứ nàng có làm gì đâu chứ.
Nhìn bộ dáng muội muội cúi đầu ủy khuất như đang khóc, gương mặt băng lãnh
quanh năm không khỏi hoảng hốt: ''Tiểu Nhã, Nhã nhi, không được khóc,
không khóc, ta sẽ không mắng muội nữa nín đi”
Nghe Tô Văn Liên nói vậy Tô Nhã vai liền rung rung vai nén cười, hắc hắc thoát nạn rồi.
Ở vị trí Tô Văn Liên nhìn xuống chính là bộ dáng Tô Nhã đang khóc nức nở
làm Tô Văn Liên càng luống cuống ôm muội muội vào lòng miệng không ngừng nói.
''Tiểu Nhã nhi đừng khóc, là ca ca sai, là ca ca sai...''
Hai người bên này đóng kịch anh em thâm tình, bên kia mọi người đều há hốc
miệng nhìn chằm chằm họ: ''Đây...đây là tướng quân lãnh huyết của họ
sao!!!''
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...