Vương Phi Ngỗ Nghịch

Tô Cẩn Hạo khẽ nhếch
khóe môi, ánh mắt như của loài báo khóa chặt vào tiểu nữ nhân đang ngồi
trên ghế, vui vẻ trò chuyện cùng đám nam tử đằng kia, không hiểu sao
trong lòng hắn cảm thấy rất mất mát. Hắn không biết vì sao gần đây cảm
xúc của mình luôn bị nữ nhân này chi phối, nhưng hắn biết một điều,
chính là hắn sắp vào động phòng, vậy mà tâm tình lúc này lại vô cùng
nặng nề.

Trong phòng chính Đông viện, Hạ Quán Linh khoác trên
mình bộ cẩm bào đỏ thẫm, làm nổi bật vẻ đẹp mơn mởn của nàng. Giờ phút
này nàng đang yên lặng ngồi bên giường, nhưng trong lòng đã dấy lên biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Kỳ thật, trong lòng nàng đã bắt đầu
rục rịch tính toán những chuyện sau này cả rồi. Vậy nên cho dù hiện tại
chỉ là một thị thiếp nhỏ nhoi của Tô Cẩn Hạo, nàng vẫn mang theo khí thế của một nữ chủ nhân mà ngồi bên giường.

Khoảnh khắc khăn đỏ được vén lên, nàng ngượng ngùng e lệ liếc nhìn Tô Cẩn Hạo, sau đó lập tức
cúi đầu. Tô Cẩn Hạo nhìn dáng vẻ thẹn thùng của nàng, trong lòng lại
xuất hiện một gương mặt khác khiến hắn phiền muộn. Hắn khẽ thở dài, sau
đó đặt khăn đỏ sang một bên rồi ngồi xuống. Trên mặt cũng không có vẻ
hạnh phúc của tân lang khi mới cưới dâu.

Thấy hắn buồn bực ngồi
một bên, không hề có ý muốn tới gần, lòng Hạ Quán Linh trầm xuống, có
phần khó chịu. Vào đêm động phòng hoa chúc, Tô Cẩn Hạo lại có biểu hiện

như vậy, khiến cho nàng khó tránh khỏi suy tư ảo não. Không biết rốt
cuộc hắn đã xảy ra chuyện gì.

“Vương gia……” Hạ Quán Linh nhẹ
giọng gọi hắn vài câu, lúc này, nàng phải “khéo hiểu lòng người” biết
suy nghĩ trong lòng hắn, mới có thể hốt thuốc đúng bệnh được.

Tiếng gọi của Hạ Quán Linh làm Tô Cẩn Hạo phục hồi tinh thần, hắn mê man nhìn nàng, căn bản không nhìn ra cảm xúc gì trên mặt, “Làm sao vậy?”

Trong lòng Hạ Quán Linh trầm xuống, gượng gạo nở một nụ cười, ân cần lại gần, “Vương gia, chàng có chuyện gì không vui ạ?” Giọng nói của nàng ngọt
ngào, giống như một cơn gió thoảng, khẽ phất qua tai.

“Đâu, đâu
có?” Tô Cẩn Hạo nhíu mày, lúng túng đáp. Chết tiệt, không ngờ vào lúc
này, trong đầu hắn chỉ toàn nghĩ tới Dung Tú nữ nhân chết tiệt kia. Điều này khiến hắn cảm thấy rất có lỗi với Hạ Quán Linh, dù sao cô gái bên
cạnh này đã trao trọn thân tâm cho hắn, hắn sao có thể phụ nàng?

Hắn chỉnh lại tâm tình, khẽ ôm nàng vào lòng. “Không có việc gì, ta chỉ
đang nghĩ tới một vài chuyện trên triều.” Nam nhân bình thường đều lấy
công việc ra làm cớ. Cho nên Tô Cẩn Hạo lấy cớ này cũng rất thuận miệng.

Nhưng Hạ Quán Linh là một nữ nhân lăn lộn ở chốn Câu Lan viện, đã gặp qua đủ
dạng nam nhân, trong mắt nàng ta lời nói dối của Tô Cẩn Hạo có vẻ hết
sức vụng về. Nàng mím mím đôi môi đỏ mọng, che giấu sự khó chịu trong
lòng, nũng nịu cất tiếng, “Vương gia, hôm nay là ngày đại hỉ của chúng
ta. Trong lòng thần thiếp thật sự rất vui. Sau này…… Rốt cục có thể
quang minh chính đại đứng bên cạnh Vương gia rồi.” Vành mắt Hạ Quán Linh ngân ngấn nước mắt hạnh phúc, thêm vài phần tình cảm khiến người ta yêu mến.

Nàng chủ động ôm cổ hắn, dâng lên đôi môi đỏ mọng của mình. Lúc này, nàng thầm nghĩ phải dùng nhu tình mật ý của chính mình để cảm
hóa nam nhân bên người. “Khuất phục dưới gấu váy” là thủ đoạn hay nhất
để một nữ nhân khống chế nam nhân.

Cánh môi mềm mại của nàng ma
sát bên môi hắn, tựa hồ muốn khơi dậy dục vọng của hắn. Cánh tay nhỏ bé
trắng như ngọc bám lên lưng hắn, những nơi tay nàng lướt qua, đều dấy
lên ngọn lửa trên người Tô Cẩn Hạo. ( Cô hồn hồ ly- thành tinh- đã xuất chiêu)

Hôm nay Quán Linh rất chủ động, đây là ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu Tô Cẩn
Hạo. Có lẽ, là vì nàng thật sự rất yêu hắn, nên trong ngày này, nàng mới tỏ ra khác hẳn thường ngày, chủ động quyến rũ hắn. Hắn tự tìm cho mình
một cái cớ như vậy, nhưng thật ra mà nói, trong lòng hắn vẫn có vài phần không vui. Bởi vì kỹ xảo quyến rũ của Hạ Quán Linh cực kỳ thuần thục.

Tiếng thở của Tô Cẩn Hạo ngày càng nặng nề, trong mắt hắn đã dần nhiễm màu tình dục.


“Vương gia…… Thiếp yêu chàng……” Hạ Quán Linh khe khẽ vuốt ve lồng ngực hắn,
bàn tay mềm mại bắt đầu luồn vào trong áo hắn. Đôi tay nhỏ bé sờ soạng
lung tung trên người hắn, miệng cười si ngốc, cực kỳ giống một tiểu cô
nương hồn nhiên không rành thế sự, mang theo vài phần mị hoặc.

Tô Cẩn Hạo bỗng chốc không nhịn nổi, đứng dậy ngăn nàng lại, bàn tay to
nắm chặt đôi tay mềm mại của nàng. Lúc này mà còn không làm gì thì hắn
không phải một nam nhân bình thường.

Đôi môi hắn bắt đầu dồn dập
hạ xuống, Hạ Quán Linh ở dưới thân hắn, từ từ khép mắt lại, tựa hồ rất
hưởng thụ sự sủng hạnh của hắn.

Ngay lúc hai người chỉ còn một
bước cuối cùng, ngoài cửa lại có động tĩnh. Giọng nói có phần gấp rút
của Vương tổng quản vang lên, “Vương gia…… Không tốt, Vương phi xảy ra
chuyện rồi.”

Tô Cẩn Hạo cứng đờ người, dục vọng trong mắt nhanh
chóng rút đi như thủy triều. Hắn đột ngột nhổm người khỏi Hạ Quán Linh,
cấp tốc nhấc chân đi tới cửa, mở cửa ra, túm lấy áo Vương tổng quản, nôn nóng hỏi: “Nàng ta có chuyện gì?”

Vương tổng quản rùng mình một
cái, hắn chưa từng thấy dáng vẻ Vương gia nhà mình đáng sợ đến vậy. Hắn
nuốt một ngụm nước miếng, nói: “Vương phi, nàng…… Nàng vừa rồi uống một
ít rượu, không ngờ sau đó bỗng nhiên sùi bọt mép, rồi…… hôn mê bất
tỉnh!” Vương tổng quản trình bày tình hình thực tế đầy đủ ngắn gọn.

“Giờ người đang ở đâu?” Tô Cẩn Hạo khẩn trương hỏi.


“Ở Tây viện ạ!” Vương tổng quản cúi đầu bẩm báo. Kỳ thật lúc này, hắn vốn
cũng không muốn quấy rầy đêm động phòng hoa chúc của Tô Cẩn Hạo, nhưng
chẳng còn cách nào, hắn bị Tiểu Thúy uy hiếp. Vì hạnh phúc nửa đời sau
của mình, hắn chỉ có thể hy sinh hạnh phúc ngày hôm nay của chủ nhân.

Vừa nghe hắn nói vậy, Tô Cẩn Hạo không nói hai lời vội vàng nhấc chân rời
đi, hướng về phía Tây viện. Vương tổng quản khẽ liếc mắt nhìn Hạ Quán
Linh trong phòng một cái, cũng theo sau Tô Cẩn Hạo bước ra.


trong phòng, Hạ Quán Linh chỉ còn một chiếc áo mỏng manh trên người,
nàng ngơ ngẩn nửa nằm ở trên giường, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.

Trước khi đi, Tô Cẩn Hạo căn bản không hề quay đầu lại nhìn nàng lấy một lần. Hành động này không thể nghi ngờ đã làm tổn thương trái tim Hạ Quán
Linh. Xem ra nàng ở bên hắn lâu như vậy, kết quả địa vị trong lòng hắn
còn không bằng ả Vương phi bên phía Tây viện kia.

Khóe miệng nàng cong lên thành một nụ cười tàn nhẫn, bàn tay mềm mại khe khẽ vuốt ve bụng mình.

“Con à, hãy nhớ kỹ. Đây chính là phụ thân con! Là hắn bất nhân trước, đừng
trách mẫu thân ta bất nghĩa!” Hạ Quán Linh vươn tay, rút một con dao găm từ dưới gối. Lưỡi dao lạnh như băng lóe sáng làm nổi bật dung nhan
tuyệt mỹ tàn độc của Hạ Quán Linh.

“Ai gây khó dễ cho ta, ta cũng sẽ không để yên cho kẻ đó!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận