Vương Phi Ngỗ Nghịch

“Còn về đứa bé trong
bụng ngươi……” Nói đến đây, ánh mắt Hoàng hậu mới lộ ra chút lo lắng.
“Mấy tháng tới ngươi chịu khó bồi bổ thân thể. Có cần gì thì cứ sai bảo
hạ nhân, bản cung cũng sẽ phái một ngự y tới kiểm tra cho ngươi hàng
ngày.” Tuy bà chán ghét đứa lớn ( câu này đúng ra là " chán ghét người lớn nhưng đứa nhỏ vô tội..., nhưng Trương thị ghét Hạ Quán Linh nên kêu nàng ta là đứa, giống như con này con nọ), nhưng đứa nhỏ trong bụng nàng ta vẫn là huyết mạch hoàng gia.

Hơn nữa chờ Hạ Quán Linh sinh đứa bé xong, Trương thị đã có tính toán cả
rồi. Bà cũng không muốn đứa bé này vì có một người mẹ không tốt mà sau
này bị phân biệt đối xử . Cho nên đến lúc đó bà sẽ có an bài khác.

“Đa tạ Hoàng Hậu nương nương!” Hạ Quán Linh hơi khom mình, trong lòng nàng
ta cũng hiểu được, phần thắng hiện tại của mình chính là đứa bé trong
bụng. Vậy nên dù Hoàng Hậu không phân phó, nàng ta cũng sẽ chăm sóc đứa
bé này thật tốt. Nó chính là lợi thế của nàng, là bậc thang để sau này
nàng bước về phía trước.

“Còn nữa, giờ ngươi đã là người của Cẩn
nhi, hy vọng sau này ngươi cắt đứt hoàn toàn với những người ngươi quen

biết trước đây. Đừng để bản cung nghe được tin tức gì của ngươi.” Không
biết vì sao, Hoàng Hậu chính là thấy nàng ta không vừa mắt, cho nên bà
ra sức đâm chọc nàng ta.

“Quán Linh nhất định sẽ ghi nhớ lời dạy
bảo của Hoàng Hậu nương nương, tuyệt đối không để hoàng gia bị đàm
tiếu.” Hạ Quán Linh lại vội vàng quỳ xuống trước mặt Hoàng Hậu, biểu
tình trên mặt điềm đạm nhu thuận, khiến người ta nhìn mà thương tiếc.

Tô Cẩn Hạo đứng bên cạnh, chứng kiến mẫu hậu của mình gây khó dễ cho Quán
Linh, trong lòng hắn cũng không cam lòng thay nàng. Hắn biết bình thường Dung Tú và mẫu hậu ở cùng một chỗ, vẻ mặt mẫu hậu đều là hiền lành trìu mến, mà giờ phút này lại chỉ vì xuất thân của Quán Linh, mà ghét bỏ
nàng như vậy.

Nghĩ như vậy, trong lòng hắn cực kỳ khó chịu.

Trương thị vốn đang định dạy bảo nàng ta thêm vài câu, không ngờ Tô Cẩn Hạo
lại lên tiếng: “Mẫu hậu, hôm nay thân thể Quán Linh vốn không thoải mái. Nàng đang bị bệnh vẫn vội tới thỉnh an người, vì vậy có chuyện gì mẫu
hậu nói nhanh đi. Nói xong, bọn con còn phải về, dù sao hiện tại nàng
đang mang thai.” Tô Cẩn Hạo tiến lên, dịu dàng đỡ Hạ Quán Linh dậy.

Lúc này, hắn càng không thể để mẫu hậu mình quở trách nàng thêm nữa. Vì đi
theo hắn mà nàng đã bị người đời nhạo báng là hám hư vinh, e là cả đời
này, hắn đều phải có trách nhiệm với nàng.

Trương thị không vui nhìn Tô Cẩn Hạo, trong lòng thầm mắng thằng con bất hiếu này.

“Các ngươi lui xuống đi!” Bà lạnh lùng liếc hai người một cái, phất phất
tay, ý bảo bọn họ có thể đi. Kỳ thật chỉ ước có thể lập tức phun ra một
mồi lửa, đốt cho thằng nhãi Tô Cẩn Hạo kia cháy rụi luôn.

Sao bà có thể sinh ra một thằng con như thế chứ! Đúng là sai lầm! ( Sand Võ: Ta kết nhất câu này)


Trên đường về, Hạ Quán Linh chăm chăm đi theo sát Tô Cẩn Hạo. Không thể phủ
nhận, vừa rồi Tô Cẩn Hạo lên tiếng bênh vực khiến nàng rất vui. Điều này làm cho nàng cảm thấy Tô Cẩn Hạo vẫn rất quan tâm đến nàng. Có một đứa
bé, lại được một nam nhân yêu thương, con đường sau này của nàng nhất
định sẽ bằng phẳng hơn.

Hừ! Lời nói của Hoàng Hậu có là gì! Rồi bà ta sẽ đến lúc già khọm, mà vị trí Vương phi kia, nàng nhất định sẽ không từ bỏ.

“Quán Linh, thực xin lỗi. Mẫu hậu ta chính là người như vậy, sau này nàng
thân quen với bà ấy, bà ấy cũng sẽ đối tốt với nàng.” Tô Cẩn Hạo đột
ngột ngừng bước, quay người lại nhìn nàng. “Nàng nhất thiết đừng để
bụng!”

“Vương gia…… Không đâu. Thần thiếp có thể gả cho chàng……
đã là vô cùng may mắn. Những chuyện khác đều không quan trọng!” Hạ Quán
Linh thùy mị dựa vào ngực hắn, khóe môi khẽ lộ một nụ cười đắc ý.

Tô Cẩn Hạo đưa Hạ Quán Linh về Vương phủ, thu xếp cho nàng ta ổn thỏa, sau đó mới nhấc chân muốn ra ngoài xử lý vài chuyện. Nhưng vừa bước tới bên bờ tường ngăn đôi Vương phủ, hắn lại bất giác nhìn sang, có điều lần
này hắn lại thấy cảnh Dung Tú đang kéo tay Quân Lăng Thiên đi vào phòng.

Sắc mặt hắn sa sầm, bình dấm chua lại bị đánh đổ. Quân Lăng Thiên là dạng
người gì chứ, hắn ta chỉ giỏi nhất là cái thói phong lưu. Mà hai người

thân thiết như vậy đâu phải là lần đầu tiên. Hắn điểm nhẹ mũi chân, lướt qua tường viện, trực tiếp đi về phía Tây viện.

Vừa tới bên ngoài phòng Dung Tú, chợt nghe có tiếng từ trong phát ra.

“A…… Xin ngươi, đừng dọa ta……” Dung Tú dường như rất kích động, “Mau, mau lấy nó ra……”

“Chậc chậc, nhỏ thế mà đã sợ. Vậy lúc nó to lên, chẳng phải cô lại càng không dám hay sao.” Chất giọng khàn khàn mê hoặc của Quân Lăng Thiên vang
lên.

“A…… Đừng mà…… Xin ngươi đừng mà! Chảy máu rồi kìa, dọa chết người!” Dung Tú quả thực có thể dùng từ gào khan để hình dung. Dường
như cô đang phải chịu đãi ngộ khác người.

“Ha ha, sợ một lần, lần sau sẽ không sợ nữa!” Giọng điệu trêu tức của Quân Lăng Thiên vang lên bên tai Tô Cẩn Hạo.

Sắc mặt Tô Cẩn Hạo sa sầm, hắn không nén nổi giận trực tiếp đá văng cửa
phòng Dung Tú, lớn tiếng quát hai người bên trong: “Tiện nhân! Ngươi bây giờ còn là Vương phi của bổn vương, vậy mà dám tằng tịu với nam nhân
khác sau lưng ta!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận