Vương Phi Ngỗ Nghịch

Tô Cẩn Hạo nhíu mày, vội chạy về phía Hạ Quán Linh, “Làm sao vậy?”

“Vương gia……” Hạ Quán Linh nhăn nhó, ra vẻ tủi thân chu cái miệng nhỏ nhắn, “Thần thiếp bị trật chân rồi, đau quá.”

Tô Cẩn Hạo nghe thế, vội vươn tay ra bế nàng lên. Xoay người lại nhìn
Dung Tú vẫn đang kêu gào trên nóc nhà, bất đắc dĩ bế Hạ Quán Linh trở
lại Đông viện của mình.

Đêm dài, người mệt mỏi. Gió lạnh thổi qua mái tóc Dung Tú, người nào đó ca hát gào thét cả một đêm, lúc này mới
ngừng “Giọng ca vàng”, cô quay người lại, nhìn về phía góc viện. Còn đâu bóng dáng Tô Cẩn Hạo cùng Hạ Quán Linh nữa.

Vì thế, Dung Tú hơi
thở phào nhẹ nhõm trong lòng, xem ra cô thật sự đã dọa cho hai kẻ kia
chạy mất. Có điều, cô lập tức phải đối mặt với thực tế ác liệt, chính là hai người bọn họ đi rồi, chỉ còn mình cô bị bỏ lại trên nóc nhà.


Kéo kéo quần áo, được rồi, tiếp tục cầu cứu thôi.

“Lí…… Tiểu… Thúy……”

Cũng may lần này số cô đúng là rất may, sau khi gọi vài tiếng, Dung ma ma
quản sự phòng bếp ngáp dài bước ra sân. Trông thấy Dung Tú, bấy giờ mới
lại đi đập cửa phòng mấy tên gia đinh, kiếm một cái thang tới, lúc này
mới cứu được cô xuống.

Canh ba nửa đêm Dung Tú mới kéo tấm thân
mệt lử trở về phòng. Chờ tới lúc trông thấy Tiểu Thúy, ngọn lửa trong
lòng cô đã dần dần bốc lên. Cô bắt gặp bạn nhỏ Tiểu Thúy đang ôm một
bình rượu ngủ ngon lành, thi thoảng còn chóp chép miệng “Uống ngon……”

Xem như uổng công thương yêu nàng ta, Dung Tú hung hăng trừng mắt nhìn nàng ta một cái, rửa mặt xong xuôi rồi tự mình leo lên giường. Chỉ có điều,
đêm nay, cô thật sự ngủ không yên, trùm chăn rất lâu mà vẫn thấy lạnh
run người.

Hôm sau, Tiểu Thúy thật vất vả mở đôi mắt nhập nhèm,
nàng ta bước tới bên giường Dung Tú, kéo chăn ra, “Tiểu thư, tối hôm qua người có nghe thấy tiếng gì không. Sao nô tỳ cứ cảm thấy hôm qua hình
như nghe được tiếng một con nữ quỷ ấy nhỉ.” Nàng ta tự phát biểu cảm
nghĩ của mình.


Dung Tú cảm thấy cả người khó chịu, nằm bẹp dí
trên giường, nghe nàng ta nói, không nhịn được liếc mắt khinh bỉ nhìn
nàng ta một cái, “Lí Tiểu Thúy, vậy ngươi có nghe thấy con nữ quỷ kia
gọi ai không hả?”

“Cái đó……” Tiểu Thúy gãi gãi gáy, đối diện với
khuôn mặt phờ phạc của tiểu thư nhà mình, còn thật sự nghiêm túc đáp
lại, “Cái đó nô tỳ thật sự không nghe ra.”

Dung Tú lại khinh bỉ
lườm nàng ta lần nữa, đưa tay quấn chăn chặt lại. Thật đúng là đau khổ,
cả đêm không ngủ được, bên cạnh còn có một nha hoàn uống say như chết mà vẫn có thể ngáy o o, kết quả đêm qua cô đếm cừu tới mức thành lập được
cả một trang trại bò sữa Mông Cổ mà vẫn chưa ngủ được.

Ôi chao, cuộc đời cô quả đúng là bi kịch!

“Úi chà, không ổn rồi, tiểu thư.” Tiểu Thúy thấy mặt cô tái nhợt phờ phạc,
giọng nói cũng không mạnh mẽ như thường ngày, vì thế nàng ta vươn tay sờ lên trán Dung Tú, sau đó vội la toáng lên: “Tiểu thư, người phát sốt

rồi!”

Dung Tú bọc kín chăn bông, sờ lại trán mình, lúc này mới tin lời Tiểu Thúy.

“Tiểu thư, người nằm yên đây, nô tỳ lập tức tìm đại phu tới cho người.” Người ta vẫn nói hoạn nạn gặp chân tình, khó khăn lắm tiểu thư thường ngày
hiếu động hoạt bát mới bị cảm lạnh một chút, đây đúng là thời khắc để
Tiểu Thúy biểu hiện lòng trung thành của mình. Vì thế nàng ta cấp tốc ra khỏi phòng, đang muốn bước ra cửa lớn của Vương phủ. Lúc này mắt nàng
ta bỗng sáng lên, bởi vì Vương đại phu vừa khéo xuất hiện trước mặt nàng ta. Khoảng thời gian sau khi Dung Tú rơi xuống nước, Vương đại phu
thường xuyên tới khám bệnh cho cô, cho nên cũng xem như người quen cũ.

Tiểu Thúy vội kéo ống tay áo ông ta, chạy về phía Tây viện. Đồng thời, cùng
lúc đó, nàng ta từ trong miệng Vương đại phu mà biết được một tin tức
động trời, “Hạ Quán Linh ở Đông viện……”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận