Tô Cẩn Hạo đối diện sa sầm mặt, bỗng nhiên đứng bật dậy, bước tới kéo Dung Tú tách khỏi Tô Tích Lạc. Tuy hắn vốn chẳng thích thú gì nữ nhân này, nhưng nhìn nàng ta ngọ nguậy trên người đệ đệ mình như vậy, trong lòng vẫn thấy khó chịu.
“Ừm, không cần. Ngươi làm gì thế?” Dung Tú bị giữ lại vẫn cố sống cố chết muốn vươn qua ôm Tô Tích Lạc. “Ngươi buông ra, đừng chắn ta ngắm mĩ nam.” Dung Tú say rượu phát điên, hất tay Tô Cẩn Hạo, sau đó lại tiếp tục cọ vào người Tô Tích Lạc.
Thân thể Tô Tích Lạc cứng đờ, không dám đứng dậy. Hắn có thể cảm giác rõ ràng khi thân mình mềm mại của Dung Tú dựa vào mình, cơ thể hắn có biến hóa.
“Dung cô nương, cô uống say rồi. Ngài ấy là Lục Vương gia, đâu phải Tam Vương gia.” Hạ Quán Linh khẽ kéo, khéo léo nhắc nhở.
“Tam Vương gia……” Dung Tú nghiêng đầu, mở mắt thật to, nhìn mặt Tô Tích Lạc, sau đó cười ngu, “Ha ha…… Mĩ nam, may mà huynh không phải gã núi băng kia. Nếu không muội sẽ không thích huynh đâu.”
Tô Cẩn Hạo nghe nàng nói những lời này, sắc mặt càng thêm xám xịt. Đáng giận, sau lưng hắn nữ nhân này dám gọi hắn như vậy. Còn nói không thích gì nữa chứ, khi trước chẳng phải ngày nào nàng cũng lẽo đẽo theo sau hắn, luôn miệng gọi Tô ca ca đấy sao.
Đàn ông đều mắc một tính xấu, người phụ nữ trước đây từng thích họ, một ngày kia đột nhiên nói không thích nữa, khẳng định họ sẽ giống như bị ai giẫm vào đuôi, trong lòng tuyệt đối không thoải mái.
Hắn tiến lên, hơi dùng sức, kéo mạnh Dung Tú ra khỏi người Tô Tích Lạc. Ngón tay thon dài sạch sẽ nắm chặt cằm nàng, “Vậy bổn vương hỏi ngươi, người ngươi thích là ai?”
“Đau……” Dung Tú bị đau khẽ rên một tiếng, mở to mắt nhìn Tô Cẩn Hạo trước mặt, dùng sức đẩy hắn ra, thất tha thất thểu trở lại bàn, đứng trên ghế, hai tay khua khuắng, lớn tiếng hát: “Mười người đàn ông, bảy gã là ngốc, tám tên thì là đần, chín thằng chỉ giỏi phá hoại, còn sót lại mỗi một chàng đáng để yêu, tỷ muội mau tiến tới tấn công nào, kể cả phải nói ngon nói ngọt, phải lừa chàng tới đây, hảo hảo yêu thương, quyết không cho chàng chạy thoát.”
Những người ở đây nghe nàng hát thì đều nhướng mày, bọn họ thật sự không hiểu nàng đang hát cái mô tê gì.
“Tô Cẩn Hạo, ngươi là đồ yêu tinh hại người. Bà đây thấy ngươi ngứa mắt lâu rồi. Ngươi nói ngươi thích nàng ta……” Dung Tú chỉ vào Hạ Quán Linh, nói tiếp: “Thì cưới nàng ta về nhà, thế mới là đàn ông.” Dung Tú nói xong, hai tay lại múa loạn lên, xem ra đúng là cô thật sự say rượu phát điên.
Hạ Quán Linh nghe cô nói xong, trong mắt như có gì đó lóng lánh. Đúng vậy, nàng chờ đợi ngày này rất lâu rồi. Tô Cẩn Hạo bên cạnh cũng suy sụp ngồi xuống. Hắn vẫn muốn cho Quán Linh danh phận chính phi, hiềm nỗi vì xuất thân của nàng, phụ hoàng mẫu hậu nhất định không tán thành.
Cho nên hắn mới kéo dài lâu như vậy, muốn đợi đến một ngày tự mình có thể làm nên nghiệp lớn, sau đó lại đến xin phụ hoàng mẫu hậu cho phép, giờ nhìn lại, thật sự đã hại Quán Linh rồi.
“Ngươi đừng có cảm thấy oan ức, thật ra bà đây còn oan hơn Đậu Nga đây.” Dung Tú chỉ vào mặt Tô Cẩn Hạo, “Mọi người đều nói ta thích ngươi, bà đây thích ngươi bao giờ chứ……” Câu kế tiếp cô còn chưa nói dứt, chân đã trượt một cái, suýt nữa té từ ghế xuống.
Cũng may Tô Tích Lạc bên cạnh đỡ kịp, cô liền rúc vào lòng hắn cuộn người lại ngủ.
“Ca, đệ đưa muội ấy về nhà.” Tô Tích Lạc ôm cô, nhấc chân rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...