Hôm nay sắc trời rất tốt, Lâm Phong cho người đến báo muốn Ngâm Tuyết cùng hắn đi dạo.
Tống Ngâm Tuyết đi bên cạnh hắn, trong lòng không khỏi cảm thấy ngọt ngào trong lòng.
Thật không nghĩ tới người lạnh lùng vừa quyết tuyệt như chàng lại cùng nàng đi dạo.
"Ai, Lâm Phong, chàng mời ta đi dạo, ta quyết định, mời chàng uống rượu."
Trông thấy phía trước có một gian tửu lâu, Tống Ngâm Tuyết cười cười chỉ.
Nghe vậy, Lâm Phong nở nụ cười tuấn mỹ, cao quý như thần.
" Được."
Tống Ngâm Tuyết ngoái đầu lại nhìn, giương môi cười với Lâm Phong, nụ cười kia như tỏa nắng, sáng lạng, thanh tịnh, giảo hoạt.
" Ngâm Tuyết....."
Bất giác, trái tim bị đầu độc, Lâm Phong trố mắt, trong miệng thì thào nói nhỏ.
Đối với Tống Ngâm Tuyết, Lâm Phong hoàn toàn không có sức chống cự, giống như hiện tại, chỉ cần một nụ cười lơ đãng, trong nháy mắt liền có thể bắt hắn làm tù binh!
"Đi thôi."
Hiểu được phản ứng của hắn giờ phút này, không muốn hắn tiếp tục háo sắc, Tống Ngâm Tuyết lên tiếng, đi về hướng tửu lâu.
Lâm Phong sau lưng, trong nháy mắt đã hoàn hồn, hạnh phúc cười khẽ, nhấc chân đi theo.
"Tiểu nhị, cho hai bình rượu ngon!"
Vừa mới bước vào tửu lâu, Tống Ngâm Tuyết liền lên tiếng nói, sau đó tìm vị trí hẻo lánh, cùng Lâm Phong ngồi xuống.
"Khách quan, rượu của ngài."
Hai bình rượu ngon được bưng lên, tiểu nhị xoay người rời đi, thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết xách bình rót rượu, động tác ưu nhã.
"Nghe nói đây là 'Túy hồng trần' nổi danh, hôm nay may mắn được uống một bình, cảm giác có chút thỏa mãn."
Bưng chén rượu, mỉm cười sáng ngời, sau đó đưa tay, cười nhẹ kính một cái.
Có lẽ là sự yên lặng trước mưa gió, Tống Ngâm Tuyết lúc này, toàn thân từ cao xuống thấp có một loại bình tĩnh cùng buông lỏng nói không nên lời, giống như trong lòng nàng căn bản không có việc gì có thể làm cho nàng để bụng.
Lâm Phong mơ hồ biết được ý nàng, cũng tươi cười nâng chén, lời nói dịu dàng.
" Ngâm Tuyết, nàng không biết đấy chứ, lúc trước khi ta nhớ nàng, cả ngày dùng rượu này cầu say, thầm nghĩ nếu như 'Túy hồng trần' thật sự có thể khiến cho ta say đến quên hồng trần, thì thật là một việc tốt đẹp đến cỡ nào a! Chỉ tiếc là, bất luận ta uống như thế nào, trong lòng của ta luôn thanh tỉnh, thanh tỉnh nhớ tới nàng, trông thấy nụ cười sáng chói trước khi nàng rơi xuống vực, trong lòng, rất đau, rất đau......"
Vừa nói, Lâm Phong vừa cầm tay Tống Ngâm Tuyết lên, gắt gao, tựa hồ như thề nguyện sẽ quý trọng niềm hạnh phúc không dễ có này.
Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết đầu tiên là trầm ngâm một chút, sau đó trở tay đáp lại, mười ngón giao triền.
"Chàng thật là lãng phí! Rượu ngon như vậy, chàng lại dùng để cầu say?"
Nghiền ngẫm trêu chọc mà nói, Lâm Phong nghe xong cười khẽ một hồi, hắn sủng ái nhìn người ngọc trước mắt, giả bộ tức giận nói.
"Tuyết Nhi, nàng thật là làm cho người ta yêu thảm, vì nàng, ta cơ hồ chảy khô nước mắt cả đời ta......"
"Đáng đời chàng, ai bảo lúc trước chàng đối xử với ta không tốt như vậy, nên bị phải chịu ngược cho đáng đời."
Không cam lòng yếu thế, Ngâm Tuyết phản kích, nhăn mũi bày ra bộ dạng nghịch ngợm đáng yêu, thấy thế, Lâm Phong yêu điên bộ dạng này của nàng rồi, không khỏi vươn tay cào nhẹ dưới mũi nàng, lời nói vô cùng dịu dàng.
"Rồi rồi rồi, là ta sai, đều là ta sai.
Là lúc trước ta có mắt không tròng, không nhìn rõ điểm tốt của ái phi, cho nên đáng đời, lãng phí rượu ngon......"
Tâm tình vô cùng tốt nâng niu bàn tay thon dài của người ngọc trong lòng bàn tay, hơn nữa còn dùng ngón tay trỏ như có như không nhẹ nhàng khều khều lòng bàn tay của nàng, động tác cực kỳ khiêu khích của Lâm Phong, khiến thân thể Tống Ngâm Tuyết vốn đã cực kỳ mẫn cảm thở nhẹ một hồi.
"Này, chàng điên rồi, bất quá mới cho chàng khổ sở mấy tháng, mà chàng đã bắt đầu trả thù a? Lòng dạ hẹp hòi!"
Yêu kiều liếc mắt, khiến Lâm Phong cười khẽ một tiếng, phong phái tuấn mỹ ngọc thụ lâm phong, hắn nhẹ nâng tay người ngọc, gắt gao đặt trên môi mình, sau đó cúi mắt, thâm tình nói.
"Lòng dạ ta hẹp hòi, cho nên Ngâm Tuyết, nàng chính là không được lạnh nhạt với ta, bằng không ta sẽ mỗi ngày quấn quít lấy nàng, nghĩ biện pháp 'trả thù' nàng......"
"Chàng......Lời mà Lâm Phong nói…, một lần nữa làm cho Tống Ngâm Tuyết không nói gì, âm thầm chứng thật một cái kết luận.
'Quả nhiên nam nhân đều là sói......'
"Này này này, làm sao ta có thể lạnh nhạt chàng chứ? Chàng xem, không phải ta đang mời chàng uống rượu đấy sao?"
Một tay rót đầy chén rượu, sau đó đẩy tới trước mặt hắn, Tống Ngâm Tuyết cười cười mà nói, biểu lộ buồn bực.
Thấy vậy, Lâm Phong vụng trộm vui mừng dưới đáy lòng, vừa bưng rượu lên uống một hơi cạn sạch, vừa chế nhạo nghiền ngẫm mà nói.
"Ngâm Tuyết loại rượu này đặc biệt hơn những loại rượu bình thường, uống vào trong miệng hàm răng cũng lưu hương, thật lâu vẫn không tan!"
" Lâm Phong chàng nói xem, Nhất Triển bỏ mạng rồi, Thần Thiên hắn có ngồi yên được không?"
Lâm Phong ngẫm nghĩ nhẹ cười khinh thường bảo.
" Ta e hắn sẽ không an tâm được nữa rồi."
Tống Ngâm Tuyết một ly tiếp một ly ưu nhã uống, thong dong tự nhiên, khí định thần nhàn.
Đôi mắt rũ xuống, trong lòng cười khẽ.
'Dạ Thần Thiên a Dạ Thần Thiên, thế cục hỗn loạn như vậy, ngươi cũng nên có hành động đi...'
" Ngâm Tuyết nàng sắp hành động?"
" Ừ! Ba ngày nữa sẽ hành động."
Lâm Phong nghĩ ngợi một lát rồi bảo.
" Cho dù có chuyện gì ta cũng sẽ bên cạnh nàng, không chỉ có ta còn có cả Tinh Sát, Thất Sát bọn họ."
Ngâm Tuyết nghe vậy an tâm gật nhẹ đầu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...