Vương Phi, Nàng Thực Đủ Vô Tình

cảnh báo: từ chương này trở đi chính là ngược tâm 100% nhá
Hắn hít một hơi thật sâu như lấy lại dũng khí, đứng lên nói
- Tiện nhân không biết xấu hổ, lại cư nhiên dám cải trang nam tử ra ngoài. Hôm nay tạm tha cho ngươi hôm khác sẽ ngươi sẽ không được may mắn như vậy đâu!- nói rồi hắn bỏ đi.
Các thị thiếp thấy hắn đi thì cũng ly khai theo để lại một mình Lưu Thiện ở đó. Nàng mỉm cười tà mị.
Hoàng Ly về tẩm phòng của hắn, nằm vật ra đó. Lúc nãy hắn đã dùng hết dũng khí để mắng nàng bây giờ lại thấy hối hận. Ly vương giết giặc vô số, không hề chớp mắt một cái hoảng sợ cũng không. Bây giờ chỉ là mắng một tử nữ nhỏ bé cư nhiên lại làm hắn có phần hoảng sợ như vậy.
Đang phiền não thì giọng các thị thiếp lại lảnh lót ngoài cửa
- Vương gia, chúng thiếp đến xem ngài!
Ly vương không có lòng nhân từ, hay nhẹ nhàng với các nàng quát
- Cút ngay!

Các nàng hoảng hốt vội kéo nhau đi hết, để lại tẩm phòng yên tỉnh cho hắn. Hoàng ly nằm trên giường suy nghĩ nhiều vấn đề nhưng rốt cục vẫn để cho nụ cười thanh thoát của nàng đi vào suy nghĩ. Trong đầu hắn bây giờ toàn hình ảnh của Lưu Thiện. Một lát sau, hắn ôm đầu tức giận.
Loạng choạng ngồi dậy, Hoàng Ly bước ra cửa phân phó
- Liền cho vương phi dọn đến Cẩm Kì!
Hạ nhân nhận lệnh phân phó không khỏi ngạc nhiên. Cẩm Kì vốn là khu vực lộng lẫy rộng rãi nhất của phủ Ly vương. Những thị thiếp ai ai cũng muốn được vào đó ở, nhưng chính là bị vương gia lờ đi. Sao bây giờ lại cư nhiên ban ột vương phi thất sủng. Nhưng thân là hạ nhân, có những chuyện không nên hỏi, nên hắn cúi đầu tuân lệnh.
Lưu Thiện đang ở lãnh phòng đọc sách, thì bỗng nhiên có mấy người bước vào, muốn chuyển đồ của nàng đi, Lưu Thiện buống quyển sách xuống hỏi
- Có chuyện gì?
Người kia, mười phần kính trọng nói
- Vương gia hạ lệnh, chỗ ở của vương phi bây giở ở Cẩm Kì!
Nàng nghe xong, biểu cảm không vui cất giọng trầm trầm nói
- Các ngươi về nói lại với vương gia, ta ở nơi này đã quen không cần hắn nhọc lòng!
Người kia tỏ vẻ khó xử nói
- Vương phi, xin người đừng làm khó hạ nhân như nô tài!
Lưu Thiện cười lạnh nói
- Ta không làm khó ngươi mới bảo ngươi về nói với hắn, nếu ta thực muốn làm khó, ngươi nghĩ ngươi còn đứng ở đây sao?
Người kia nghe xong mặt tái xanh, vội vàng hành lễ với nàng rồi cùng mấy người lúc nãy đi mất.
Hoàng Ly đang ngồi xem công văn, có người vào bẩm báo

- Vương gia, vương phi.....- lời còn chưa nói hết Ly vương đã hỏi
- Thế nào nàng có thích nơi đó không?
Người đó ấp úng trả lời
- Vương gia, vương phi nói rằng nàng đã quen ở nơi đó không cần người nhọc lòng!
Hoàng Ly nghe xong nghiến răng kèn kẹt, nói
- Tiện nhân, đúng là chiều quá sinh hư!- nói đoạn hắn phấp áo đứng dậy đi đến lãnh phòng.
Lưu Thiện đang định an ổn ngủ trưa, đã nghe bước chân của Hoàng Ly đến. Nàng ngồi dậy lào bào
- Đúng là âm hồn bất tán!
Lời vừa thốt ra đã thấy Hoàng Ly một thân hoàng bào,biểu cảm giận dữ xông vào, Lưu Thiện nở nụ cười băng lãnh. Hoàng Ly vốn là đang giận dữ nhưng thấy gương mặt của nàng, hắn trong phút chốc quên mất mình đến đây làm gì.
Nghệch mặt ra một lúc, Hoàng Ly mới nói
- Ngươi thực lớn mật, thấy bổn vương còn không hành lễ!

Lưu Thiện khóe mắt có sát khí, dùng giọng âm lãnh nói
- Ngươi xứng sao?
Hoàng Ly, hắn thực tức giận rồi. hắn tung chưởng thẳng vào người Lưu Thiện. Nàng nhanh nhẹn tránh né, nhưng nói gì thì nói Lưu Thiện tuy là kì tài nhưng thời gian học võ công ngắn lại ham thịc về độc dược hơn, nên chính là võ công vẫn bị thua hắn một bậc.
Tuy là tránh được nhưng vẫn bị trút vào vai, làm nàng đau đớn ôm bả vai của mình oán hận nhìn hắn. Hoàng Ly sau khi hạ giận biết mình đã làm một việc vô cùng sai lầm. vội đến bên cạnh xem vết thương của Lưu Thiện.
- Ngươi không sao chứ? – hắn hỏi
Lưu Thiện nhìn hắn nói
- Tránh ra không cần mèo khóc chuột!- nói rồi nàng đứng dậy tìm Nguyệt nhi.
Hoàng Ly giờ phút này hoàng toàn sụp đỗ. Nàng chính là người mà hắn quan tâm đầu tiên. Người hắn không dám nặng lời. nhưng chính hắn đã đả thương nàng, hắn phải làm sao đây
_mèo_


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui