Vương Phi, Nàng Thực Đủ Vô Tình
Tối hôm đó, nàng vừa chuẩn bị đi ngủ thì một tên không biết tốt xấu lại trèo lên giường nàng, vẻ mặt cực kì háo sắc như mèo thấy mỡ. Lưu Thiện ngước nhìn hắn, cười lạnh một cái một cước đá hắn xuống giường:
-Về tẩm phòng của ngươi!
Hoàng Ly ủy khuất nhìn nàng trong lòng thầm kêu khổ nhưng vẫn quay về tẩm phòng. Lưu Thiện nhìn hắn cười thầm rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Những tia sáng đầu tiên len lỏi khắp nơi, bầu trời còn bị bao phủ bởi một tầng sương phù, tiếng chim ríu rít một ngày mới lại bắt đầu. Lưu Thiện có thói quen thức sớm vừa ra đến cửa phòng nàng đã nghe tiếng than khóc ở khắp nơi.Vừa mới buổi sáng nghe những tạp âm như vậy nàng có phần không vui nhìn sang Ngọc nhi nha hoàn mới được phân phó đến hầu hạ cho nàng thay cho Nguyệt nhi hỏi:
-Có chuyện gì mà sao lại có tiếng khóc than như vậy?
Ngọc nhi cúi đầu đáp:
-Bẩm vương phi, vương gia hạ lệnh đuổi tất cả các thị thiếp rồi ạ!
Nàng nở nụ cười mê hồn, tên Hoàng Ly này quả nhiên nói được làm được không làm nàng thất vọng, Lưu Thiện nói tiếp:
-Ngươi tên là gì?
-Bẩm vương phi, nô tì là Ngọc nhi! – tiểu a hoàn cười đáp
Lưu Thiện nhìn nàng đánh giá từ đâu xuống đến chân nhưng cái mà Lưu Thiện quan tâm là nét mặt, nhìn một lát nàng gật đầu cười:
-Ừm từ nay ngươi sẽ theo ta, có một số việc cần nhớ ta có việc gì giao cho ngươi cũng phải giữ bí mật hiểu chưa?
Ngọc nhi vốn thông minh hiểu chuyện đương nhiên không hỏi nhiều vội vàng cúi đầu:
-Nô tì đã biết!
Lưu Thiện gật đầu bước vào trong, nàng vừa bước vào phòng đã nghe thấy tiếng người từ xa vọng đến:
-Thiện Thiện, bảo bối a ta đã đuổi hết các thị thiếp theo lời nàng rồi! – người đến là Hoàng Ly vui vẻ nói.
Lưu Thiện ngồi ở bàn ăn cháo và bánh quẩy nhìn hắn:
-Ngươi cũng tuyệt tình quá đấy, người ta là thị thiếp của ngươi yêu ngươi như vậy mà lại nhẫn tâm đuổi đi!
Hắn vào ngồi cạnh nàng, ôn nhu vén những sợi tóc lòa xòa trước mắt nàng nói:
-Chỉ cần nàng muốn việc gì ta cũng thực hiện cho nàng!
-Ngô? Phải không? Có khi nào sau này ngươi cũng đuổi ta như các thị thiếp không? – nàng giả vờ nghi ngờ nhìn hắn.
Hoàng Ly bỗng nhiên sắc mặt trở nên nghiêm trọng, hắn giơ hai ngón tay lên thề thốt:
-Ta Hoàng Ly xin thề nếu sau này có phụ bạc hay đối đãi không tốt với thê tử ta là Lưu Thiện xin cho ta vạn kiếp bất phùng, không thể chuyển thế!
Lưu Thiện nghe hắn thề thốt che miệng cười. Trời ạ! Có ai lại như hắn không có vấn đề như vậy sao lại thề độc như thế không biết. Nàng kéo tay hắn xuống, đặt tay hắn lên thìa của bát cháo nô tì đã chuẩn bị sẵn nói:
-Được rồi, được rồi ta tin ngươi được chưa? Ăn điểm tâm đi!
Sự ôn nhu hiếm thấy này của Lưu Thiện đã làm cho Hoàng Ly trong mắt phủ một tần sương dày đặc, nhưng hắn kiềm chế không khóc trước mặt nàng.
Ăn điểm tâm xong, Lưu Thiện tiếu phi tiếu nhìn hắn buông một câu:
-Ngươi thực muốn ta tha thứ cho ngươi?
Hoàng Ly mở to hai mắt gật đầu. Nàng lại nói tiếp:
-Hoàng Ly ah, ta tha thứ cho ngươi cũng được nhưng mà hiện tại ta đang thiếu một loại dược liệu quý có tên là Hàn Băng Tuyết Liên trên Linh Sơn đỉnh nếu ngươi có thể...
Lời nàng còn chưa nói hết thì Hoàng Ly đã lên tiếng:
-Được ta đi hái cho nàng!
-Nhưng mà núi đó quá cao quá nguy hiểm...
-Không sao ta đi được! – hắn khẳng định.
Lưu Thiện nở một nụ cười hài lòng:
-Tốt, ngươi có thể đi bây giờ Hàn Băng Tuyết Liên có cánh hoa trắng muốt trong suốt vừa nhìn đã biết!
Vừa nói hết câu thì Lưu Thiện đã không còn thấy Hoàng Ly đâu nữa. Nàng lắc đầu sau đó gọi Ngọc nhi:
-Ngọc nhi đem giấy bút vào cho ta!
Một lát sau tiểu a hoàn nhanh chóng đem giấy bút vào bày ra bàn. Lưu Thiện cầm bút viết nhanh chóng cuộn bức thư lại nàng để vào ống tre của đại bàng. Thực ra thì trước khi đi Nam Trung quốc Lưu Thiện có nuôi một con đại bàng, ai nhìn vào cũng nghĩ nàng quái dị nhưng thật ra đó chim đưa thư giữa Lưu Thiện và Thiên Nghi. Lưu Thiện ôn nhu vỗ vỗ nó vài cái rồi thả cho nó bay đi. Ngọc nhi đứng bên cạnh nhìn thấy có chút kì quái nhưng nàng biết không nên tò mò thì hơn.
Lưu Thiện thả đại bàng xong, bước đến rương đồ lấy một ít một chiếc áo lông dày nói:
-Ngọc nhi, ngươi ở đây ta đi khoảng một ngày sẽ về!
Tiểu a hoàn vừa gật đầu đã không còn thấy nàng đâu nữa. Lưu Thiện nhanh chóng theo chân Hoàng Ly đến Linh Sơn, nàng muốn thử hắn đương nhiên sẽ đảm bảo tính mạng cho hắn có nàng theo sau để giúp đỡ.
Một năm nay võ công của Lưu Thiện đã tiến bộ không ít lại có thêm tiểu tuyết hồ lúc nào cũng truyền nội công cho nàng, Lưu Thiện đối với Hoàng Ly giờ đã hơn một bậc.
Theo sau hắn từng bước một nhưng lại không để cho Hoàng Ly phát hiện một ngày trời ròng rã cuối cùng cả hai cũng đã lên đến đỉnh Linh Sơn. Trên đỉnh Linh Sơn mọi thứ như đóng băng hiển nhiên không tìm thấy sự sống, người thường nếu lên đây sẽ lập tức bị đông cứng Hoàng Ly dẫu nội công có thâm sâu nhưng vẫn thấy run cầm cập.
Hắn lần tìm loài cây mà nàng nói nhưng tìm mãi vẫn không thấy, trời càng tối nhiệt độ càng hạ thấp Hoàng Ly sắp không chịu đựng được nhưng vẫn cố tìm kiếm. Lưu Thiện không chịu ra mặt giúp đỡ cho đến khi thấy Hoàng Ly sắc mặt trắng bệch, bất tỉnh nhân sự nàng mới hoảng hốt
_mèo_
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...