Vương Phi Nàng Thật Biến Thái
Kể từ ngày chữa được bệnh cho Vương gia thì trong thành có rất nhiền lời đồn thổi về thần y đeo mặt nạ này bao nhiên nữ nhân cũng tụ về muốn xem gương mặt tuấn tú của nàng, cũng vô số thần y muốn thách đấu tài nghệ với nàng nhưng nàng thì không thèm để ý tới những kẻ hiếu chiến ấy. Đang ngồi dùng buổi trưa thì công công tiến vào
“Dịch Thiên Sát ngươi đã có công chữa bệnh cho Vương gia nay Vương gia mời ngươi về dự yến tiện của Hoàng đế tuyển phi cho Vương gia, ngươi mau chuẩn bị tối nay tiệc sẽ bắt đầu”
“Hạ thần xin nghe lệnh Vương gia” tối đến nàng đang ngâm mình trong nước nóng các nô tì bị nàng đuổi ra hết sạch nàng từ từ tháo chiếc mặt nạ ngọc bích ra bên trong là một gương mặt đẹp đẽ vô cùng nó toát lên được vẽ trong sáng tuấn tú của một chàng trai ‘mèn ơi giả trai còn đẹp vậy không biết là con gái thì đẹp đến cỡ nào’ nàng lấy khăn ướt lướt trên đôi vai ngay cành hoa lily nàng nhẹ nhàng lau nó, hỏa hồ cũng bước tới chỗ nàng để nàng vuốt ve lông nó.
Đang đùa giỡn với hỏa hồ nàng không hề nghe thấy tiếng bước chân, hắn thấy rồi hắn đứng sau bức bình phong hắn thấy vết xăm của bông hoa lily hắn ngỡ ngàn hắn không tin hắn khẽ kêu tên của ai đó, nàng giật mình quay lại thì thấy hắn, hắn đứng nhìn mình nàng vội cầm khăn ném vào mặt hắn, nàng vớ được cái gì thì ném vào mặt hắn cái đấy ‘ôi không cái mặt nạ ngọc bích’ nàng vội lấy áo choàng che gương mặt của mình và thân thể lạ, hắn cầm được cái mặt nạ rồi đi ra ngoài.
Chẳn mấy chốc nàng chỉnh lại y phục nam nhi mở cửa ra cho hắn vào, trước đó nàng đã lấy khăn che nữa gương mặt mình lại, giật lại từ tay hắn, hắn chưa kịp hoàng hồn thì nàng đã đeo lại được cái mặt nạ.
“Ngươi không có xẹo sao lại nói dối và đeo nó làm gì”
“Đơn giản vì ta không thích”
Hàn Thiên tới gần nàng tính tháo cái che đi khuôn mặt đẹp đẽ của nàng đi, thì một cái rầm hắn té nhào người về phía của nàng hắn vướng phải cái khăn tắm lúc nảy “á….. ngươi là một vương gia ghê tởm trách xa ta ra” chuyện gì vừa xảy ra vậy môi hắn đè lên môi nàng khiến môi nàng bị chảy máu, nàng đẩy hắn ra và mắng hắn một trận nàng cũng quên mất hắn là Vương gia nữa.
“Đường đường là một Vương gia vào phòng người khác cũng không gõ cửa, đằng này nam nhi với nam nhi mà lại đi hôn nhau ngươi là loài gì vậy thật khong biết xấu hổ”
Bị người thấp kém hơn mình xỉ nhục hắn tức lắm nhưng cũng không nói gì đến lúc chịu oan máu cũng gần lên não hắn mới bắt đầu mở miệng phản bác “Ta là Vương gia ngươi có phép tắc chút đi, ta đến để nói yến tiệc sắp bắt đầu rồi chứ chẵn có ý gì với loại thấp hèn như ngươi”, nàng thấy mình bị hố rồi nên ngập miệng lại quì xuống, hắn chỉ phủi tay rồi đi ra ngoài chẳn nói gì thêm.
“Ta bị sao vậy tại sao không chữi ai lại đi chữi Vương gia muốn tự sát hả” nàng chỉnh lại chiếc mặt nạ lúc nãy té bị lệch sang quá một bên, choàng cái áo tơ tằm của cô cô đã đứa mới bắt đầu ra khỏi cửa phòng, nàng cũng không quên lấy khăn chùi vết máu còn ở trên môi. Bên ngoài là một cái kiệu đã chuẩn bị từ trước người hầu thái giám hậu hạ nàng cũng đã đứng ở ngoài sẵn, nàng bước lên kiệu đoàn kiệu từ từ đi về phía cung của Hoàng đế….
Hàn Thiên đang ngồi một mình trên ghế Vương gia nhớ về cảnh lúc nãy tự trách bản thân mình tại sao lại hôn một tên ngự y chứ, chàng cảm thấy có lỗi chàng uống rất nhiều cho đến khi “Ngự y cửa Hà Nhĩ Các tới” mọi ánh mắt đỗ đồn về nàng ai cũng xầm xì bàn tán về con người kì lạ này có thể chữa khỏi bệnh cho Vương gia mặc dù các ngự y khác điều phải bó tay. Hình ảnh nàng từ từ bước vào ai nhìn cũng phải trầm trồ nhìn cách ăn mặt của ngự y này khác với những người khác, trên mặt thì đeo một chiếc mặt nạ ngọc bích, một cái áo choàng xõa từ đầu tới chân nàng vội kéo nón của áo choàng xuống bộ tóc dài đen óng “Vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế” “Đứng dậy đi”
Nàng đi tới chỗ ngồi của mình thì yến tiệc tuyển phi do Hoàng đế sắp đặt cho em trai mình la Vương gia cũng bắt đầu. “Thiên Bình công chúa tới” nàng nhìn theo công chúa ấy một bộ y phục rực rở một màu trắng được thêu hình đóa hoa mẫu đơn to không dừng lại ở đó chiếc áo khoác mỏng bên ngoài dài và còn được đính rất nhiều kim xa lấp lánh, mọi người trong cung của Vương gia ai cũng khen ngợi nhưng nàng thì thấy quá xa hoa cầu kì nàng rất ghét những loại y phục như nhế này, nhắc đến y phục nàng nhớ về Tử Linh mắt nàng tối sầm lại. “ Lòe loẹt quá ta không thích” nàng ngẩn đầu dậy thì thấy Vương gia đang tỏ vẻ bực mình trước bộ y phục mà nàng ta đang mặt.
Cứ thế mọi chuyện cứ diễn ra êm đẹp “Lương Nhi công chúa” “Ngọc Bảo công chúa” “Kim Sang công chúa”(nhân vật đã lên sàn)…… ôi vô số kể hắn cũng tham lam hễ nhìn thấy ai ăn mặt đơn giản thì được tuyển làm phi tần hết. Còn nàng chỉ nhìn rồi uống rất nhiều rượu nàng say triền miên đến khi có người đỡ nàng về lại ngự y phòng. Nàng khẽ gục đầu lên vai hắn cái gì đến cũng đến giấu mãi cũng không được tóc của nàng bị trượt ra khỏi tai “Ngươi đeo khuyên tai sao, là nữ nhi sao, tại sao ngươi lại giả nam trang” những câu hỏi được hiện lên trong đầu hắn.
Đặt nàng trên giường hắn đánh liều tháo chiếc mặt nạ ra hắn sững sờ một mỹ nhân nếu không đeo mặt nạ cho dù giả có giống nam trang cỡ nào thì cũng không che giấu được một mỹ nhân của nước Hoàng Kim Quốc này, nàng rất đẹp ánh trăng soi vào gương mặt nàng làm nàng đẹp trở nên kì lạ hơn, hàng long mi cong vút, đôi môi nở một nụ cười nàng khẽ nghiêng người qua một bên. Hắn lúc này mới tỉnh ngộ hắn phóng ra ngoài phi thân lên nóc Hà Nhĩ Các ngồi trầm tư suy nghĩ “Nàng là ai tại sao nàng lại có hoa lily vàng trên vai tính cách bướng bỉnh của nàng không muốn biết thân phận thật của nàng lại giống người ta yêu đến như vậy….” hàng tá câu hỏi được đặt ra nhưng chẳn ai trả lời câu hỏi đó của hắn cả
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...