Vương Phi Nàng Thật Biến Thái
Trong màng đêm tại thư phòng của Hàn Âm.
“Nếu đệ đi rồi huynh có thể chống nổi mụ ta không?”
“Đệ cứ yên tâm Thái Hoàng Thái Hậu giả kia rồi cũng sẽ chết”
“Thân thể huynh đã từ lâu rồi không sử dụng Trường Đao liệu có còn tinh thông như trước…”
“Không cần lo cho ta đệ cứ đi nói thật cho nàng biết đi ta không muốn Song Tử Kiếm không có trợ thủ giỏi như Trường Xà Kiếm như của đệ”
“Vậy sau này đệ về sẽ tạ tội với huynh sau, đệ về đây”
“Ừ”
…Hà Nhĩ Các..
Có ai đó đang ngủ say nhưng tiếng của được mở thì nàng tỉnh giấc, đây là điều mà nàng không thích có thể nghe được động từ rất xa nhưng lại rất phiền trong lúc ngủ.
“Nàng dậy rồi à? Ta muốn cho nàng biết điều này” rồi chàng đi tới một cái tủ sách xoay nhẹ một cuốn sách củ kĩ thì có một cái mật thất nhỏ, Hàn Thiên đi vào trong được một lúc thì chàng đi ra trên tay cầm một thanh kiếm dài đi đến gần nàng chỉ nàng từng chút một.
Trên chuôi kiếm được chạm khắc hình con mãng xà mắt con mãng xà thì được kết một viên ngọc tím, khi rút bao kiếm thì kiếm có hình lượn sóng như thân hình con rắn lúc bò, kiếm bóng loáng như ánh trăng sắt bén vô cùng.
“Aaaa đau đau đau” lúc này là nhịn hết được nữa rồi Hứa Linh nắm cái lỗ tai mà nhéo làm Hàn Thiên la oai oải, nàng không thể tin được mọi chuyện từ đầu đến đuôi nàng đều kể cho Hàn Thiên nghe nhưng trái lại Hàn Thiên có chuyện gì thì dấu biệt nàng luôn. Lúc này Hàn Thiên mới hiểu được dừng tại sao Hứa Linh giận nên làm nũng với nàng.
“Ta xin lỗi từ giờ nàng muốn biết gì ta sẽ kể, kể hết cho nàng nghe, kể cả những chuyện không đáng để nói, tha cho ta đi mà.”
Nàng nghe Hàn Thiên lải nhải một hồi cũng nhức đầu nên thôi tha cho chàng nhưng…
“Nàng đừng đuổi ta ngủ ở ngoài mà, ta xin lỗi nàng mà” hehe không ngờ Vương gia sợ vợ ghê.
Nàng không thèm đếm xỉa tới hất mái tóc rồi leo lên giường ngủ một giấc tới sáng, còn riêng Hàn Thiên phải đến thư phòng của mình ngủ.
…Sáng hôm sau….
“Vương gia người có sao không để thần mời ngự y đến” thái giám hốt hoảng nhìn vương gia như người mất hồn cứ bơ phờ đi, đây là lí do của việc bị vợ đuổi ra khỏi phòng không được ngủ chung là đây.
Hàn Thiên đi đến phòng thấy nàng đang ngồi ăn điểm tâm, nàng bỗng hứ rồi đứng dậy bỏ bữa ăn đi ra ngoài nhưng đến khi đi ngang qua Hàn Thiên thì bị chàng nắm tay lại ôm nàng vào lòng, các tì nữ cũng viết điều lẳng lặng đi ra ngoài. Cứ mặc cho Hứa Linh vùn vẫy nhưng dù sao thì sức con trai vẫn hơn nàng bị Hàn Thiên bế lên giường, vừa đặt xuống chưa kiệp la thì miệng nàng đã bị miệng của Hàn Thiên nuốt mất rồi chỉ còn tiếng ư hử chống cự. Sau một hồi bị Hàn Thiên thuần phục nàng nằm trên giường mặt đỏ ửng, thật nàng xấu hổ đến nổi không biết chui vào đâu nữa.
“Nàng tha cho ta lần này đi ta biết lỗi rồi”
“Ừ biết rồi đi ra ngoài”
“Để làm gì?”
“Ta thay y phục để đến gặp Thái Hậu, Thái Hoàng Thái Hậu và Hoàng huynh để tạm biệt người, không lẽ muốn nhìn ta thay y phục hả”
“Ừ nàng là Vương phi của ta mà” vừa dứt câu thì Dương Kiếm được đưa lên ngay miệng của Hàn Thiên, chàng cười cười xin lỗi rồi bỏ chạy tuốt.
…Sau khi đi từ giã mọi người…
“Chàng ra ngoài như phải bọc kiếm giúp ta nha, còn ta phải dịch dung thật xấu mới được”
“Lại dịch dung, sao nàng không để gương mặt thật?”
“Chàng muốn cho ta đi đến đâu có người chết chỗ đó sao”
“Ta quên mất nữ nhân của ta là đệ nhất mỹ nữ mà”
“Ta sẽ biến mình trở thành một người xấu xí để dễ hành động, và dễ tìm lại được người thân của ta nữa”
“Được rồi ta sẽ chìu nàng hết được chưa, trời cũng đang trở lạnh rồi đó nàng phải mặt áo choàng của chồn nước đi, đây là của Thái Hậu tặng nàng đó sợ nàng không nhận mới kêu ta nhận giùm” vừa nói tay của Hàn Thiên cũng rất linh hoạt khoát cho nàng cái áo choàng tiện thể lột cái lớp dịch dung của nàng đang chuẩn bị tháo ra từ trước. Đôi mắt to sáng với hàng mi cong cong khẽ lướt qua làng gió đông làm làn da trắng mịn của nàng hồng lên vì lạnh trông thật khích người.
“Chàng làm gì nhìn ta như vậy”
“À không có gì tại nàng đẹp như một đóa hoa lily vậy,… thật đẹp…” chàng khẽ nâng cằm của Hứa Linh lên đặt lên môi nàng một nụ hôn triền miên khiến nàng cũng không thể nào nhớ nổi mình đã được bế lên giường từ lúc nào. Rồi trong đêm đông trăng lên cao soi sáng hai con người ấy đang cùng nhau ôn nhu triền miên …. ‘Làm gì thì tự hiểu hen’.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...