Vương Phi Nàng Thật Biến Thái
“Ta muốn thấy võ công của chàng” Hứa Linh nũng nịu nói với Hàn Thiên
“Rồi sẽ có ngày ta cho nàng thấy” nói rồi Hàn Thiên giở trò bế Hứa Linh lên giường ngay sau đó thì chàng ăn được một cái cốc lên trán rõ đau chàng thả Hứa Linh xướng ngồi ôm đầu mếu máo.
“Chàng nhõng nhẽo quá đi nào mình đi thăm bệnh tình của ca ca đi” túm lấy cái áo của Hàn Thiên rồi kéo ra ngoài không chờ chàng trả lời.
….Tới Thừa Ân Điện của Hàn Âm….
“Tham kiến Hoàng Thượng” cả ai cũng chào khiến Hàn Âm đang ngồi đọc sách giật cả mình, mặc dù là một cao thủ nhưng đôi lúc cái cơ thể nhỏ vé này kiến hắn cũng gặp chút bất lợi.
“Có gì mà đến tìm ta vậy” ngồi ngay ngắn lại Hàn Âm bắt đầu hỏi chuyện.
“Nữ nhi của đệ muốn tìm huynh để xem bệnh huynh đã khỏi chưa”
Hàn Âm cũng chỉ ừ hử rồi chúi đầu vào đọc sách, làm Hứa Linh cũng tò mò không biết Hàn Âm đọc cái gì.
“Trả đây cho ta Vương phi, đã lớn rồi đừng như con nít nữa” bị Hứa Linh giật lấy quyển sách về thuốc làm Hứa Âm cũng khá bối rối về cái căn bệnh mình mang.
“Cho muội xem loại bi kíp mà huynh đang luyện đi muội nghĩ nó có vấn đề”
Sau một hồi chần chừ Hàn Âm cũng quyết định lấy ra cho nàng xem, quả thật nàng lật đi lật lại một trang tới hai ba lần rồi chau mày khó hiểu.
“Bi kíp này sai rồi chiêu thức này muội thật sự chưa thấy bao giờ, huynh đã bị người ta tráo. Huynh đừng luyện nữa muội sẽ giúp huynh sửa lại như bản gốc ngay sau khi muội tìm thuốc cho huynh”nói xong nàng cầm cả hai quyển phi thân bay đi mất làm Hàn Thiên và Hàn Âm ngơ ngác nhìn nhau.
…Từ Sơn Cốc…
“Cô cô con đã về, cô cô giúp con giúp Thủy nhi.” Từ ngoài cổng đã nghe thấy cái giọng nói lanh lãnh của Thu Thủy bà phóng từ trong nhà ra ôm chầm lấy Thu Thủy.
“Tiểu nha đầu lại dịch dung” bà chỉ chỉ ngón tay trên trán nàng rồi kéo nàng vào nhà hỏi chuyện.
Sau khi kể lại mọi bệnh tình của Hàn Âm thì bà chỉ ghi cho nàng một tờ giấy kêu nàng tự tìm thuốc rồi pha chế. Tức tốc nàng lên núi tìm loại thảo dược Thủy Tiên Ngọc Cơ Cốt loại dược này giúp cơ cốt phát triển bình thường đã thông những kinh mạch bị phá hủy, Tinh Linh Thảo nhìn giống như một cô gái nhỏ bằng bàn tay loại này có thể giúp khí huyết lưu thông nội lực được phục hồi và cũng thuận lợi cho việc luyện công.
…10 ngày trôi qua…
Trong Hà Nhĩ Các Hàn Thiên cứ đi đi lại lại đứng ngồi không yên “Nha đầu này làm ta bức chết mất đi đâu không thèm nói ta biết một tiếng, đã đi lâu vậy rồi cũng không về” vừa đi vừa lẩm nhẩm trách móc Hứa Linh.
“Ta về rồi, chàng đừng đi nữa mòn giày rồi” nói rồi Hứa Linh nhảy tới ôm lấy cổ Hàn Thiên đặt một nụ hôn lên môi, Hàn Thiên cũng muốn trừng phạt nàng kéo nàng lại hôn đến khi môi của Hứa Linh đỏ ửng vì sưng mới chịu thôi.
“Chàng quá đáng chiếm tiện nghi của ta” vừa nói nàng vừa sờ sờ cái môi đang bị sưng lên.
“Không thèm nói với chàng nữa ta có thuốc chữa cho ca ca rồi” nàng nheo mắt rồi túm cái váy chạy đi mất.
…Thừa Ân Điện…
“Muội có thuốc rồi có thuốc rồi” bó tay chưa thấy người đã thấy tiếng.
“Muội thật quá đáng ta là Hoàng đế chứ không phải người nhà của muội” thấy nàng tự do quá không thèm chào Hàn Âm lấy một tiếng khiến hắn thấy hơi khó chịu.
“Muội xin lỗi mà tại muội vui nên quên mất chào huynh”
“À thuốc này là của muội đã đi hái thuốc giúp huynh làm ra nhưng viên đan dược đấy bảo đảm sẽ không bao lâu nữa huynh sẽ không còn là một cậu hài tử mà là một chàng Hoàng đế đúng với cơ thể mà huynh vốn có” đưa một hộp thuốc ra nàng nở một nụ cười rạng rỡ hầu như từ đó giờ Hàn Âm chưa thấy ai tự nhiên như nàng, cũng chưa thấy ai lại có thể cười một cách vô tư ngay khi biết trước mặt mình la một vị Hoàng đế.
“Cái này mỗi ngày hai viên, huynh phải uống chung với sương sớm. Nhưng trước khi đi uội một ân huệ nha” nàng nũng nịu cầm tay áo của Hàn Âm lắc lắc.
“Được rồi mau nói”
“Muội muốn cùng Vương gia đi du ngoạn trong một thời gian”nàng cũng giả điên lắm vừa nói rồi vừa đồng ý giùm lời nói của mình.
Nàng chạy ra cửa rồi mất hút trong bóng đêm “Nữ nhân này thú vị thật” Hàn Âm cười nhẹ rồi trở về phòng ngủ.
“Tướng công ta về rồi, chàng có cho hỏa hồ ăn chưa” nàng nằm trên giường ôm lấy hỏa hồ chải lông , mắt nàng mờ đi rồi ngủ mất lúc nào không hay. Hàn Thiên cũng không vừa nắm lấy cái đuôi của hỏa hồ ném nó lên bàn rồi còn riêng mình thì leo lên giường ôm lấy Hứa Linh trùm mền lại rồi cũng chìm vào giấc ngủ.
…Sáng hôm sau…
“AAAAAAAAA, ngươi là tên dê xòm”
Trong cơn mê ngủ tự dưng bị người hét bên tai khiến Hàn Thiên choàng tỉnh lại rồi mở to mắt nhìn Hứa Linh ôm chăn ngồi thu lu góc giường.
“Vương phi của ta ơi dù có gì thì nàng cũng nhỏ tiếng thôi ta với nàng là vợ chồng rồi đấy, đúng là giữ gìn không đúng lúc mà” đoạn rồi giật lấy cái chăn trong tay của Hứa Linh tiện tay kéo nàng vào trong chăn, ôm nàng cứng ngắc mặc nàng cứ làm loạn thì Hàn Thiên vẫn không buông tay đang ôm nàng.
“Vương gia có Hoàng đế muốn nói chuyện với người ở ngự thư phòng”
“Được rồi lui đi” chàng cũng không chần chừ chắc có chuyện hệ trọng chứ không đời nào mà Hàn Âm lại triệu mời Hàn Thiên
“Cho ta đi với” hứa Linh cũng đâu vừa đòi đi theo làm đủ chuyện nũng nịu trên trời dưới đất. Ai kia cũng có mưu đó bất chính thôi chu chu cái miệng ý là kêu hôn…
“Hôn ta đi vừa lòng thì ta cho nàng đi” mà nói thì nói cho có lệ thôi Hàn Thiên ôm lấy eo nàng kéo nàng từ từ xích lại mình đặt một nụ hôn lên môi Hứa Linh, thời gian cứ thế trôi qua tim thì đập loạn xạ gương mặt thì ửng hồn hơi thở cũng gấp gáp vì thiếu không khí.
“Đi nhanh không muộn mất” kêu tì nữa vào sửa soạn một hồi cũng xong.
…Ngự thư phòng…
“Ta cho các người đi nhung hãy cần theo lệnh bài của Vương gia đi có gì thì còn cần dùng tới, đây là vì muội giúp ta nên ta sẽ chấp thuận cho nàng đi, nhớ đi sớm về sớm”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...