Vương Phi Nàng Thật Biến Thái
“Chàng làm gì mà bị ả hạ xuân dược.” Nàng ngồi uống trà còn tay thì đổ vài viên đan dược cho hỏa hồ ăn, tay mân mê cái đuôi đỏ rực đang ngoe nguẩy thích thú ăn những viên đan dược thơm phức, mặt thì vẫn nhìn hỏa hồ không thèm nhìn lấy Hàn Thiên một cái.
“Ả mang cháo hạt sen tới vì mùi của cháo rất thơm nên ta không thể nào cảm nhận được thuốc” nói rồi chàng đi tới đặt nhẹ nụ hôn lên môi nàng làm gương mặt nhỏ của nàng thoáng ửng hồng.
“Nàng hạ độc ả lúc nào vậy, tại sao nàng giỏi về dược vậy sao ta không biết?” Hàn Thiên bắt đầu màng tra hỏi nữ nhân của mình
“Lúc vừa đạp cửa vào, ta học về dược từ lúc 10 tuổi độc gì ta cũng có thể giải và ta có thể hạ độc bất kì ai ta không thích.Chàng muốn thử?”
“Không rồi ta không thể nào đem tính mạng mình đùa giởn với nàng rồi!!”
Hàn Thiên ngồi nói chuyện với nàng một lúc mặt khẽ biến sắt khi nghe nàng kể về mình lúc ở với cô cô và lúc giết người khi ở trong thành, đến khi bị nàng dọa đến lúc hết chịu nổi mới kêu nàng đi ngủ mai còn phải thỉnh an Thái Hậu.
Nàng cũng không chần chừ vì quá mệt nên khi được Hàn Thiên bế về giường nàng vội ngủ ngay trong đêm đó Hứa Linh nằm trong tay của Hàn Thiên ngủ triền miên.
“Vương phi xin mời người dậy đến giờ thỉnh an Thái Hậu rồi” Nàng cũng vội xuống giường rửa mặt thay y phục rồi lên đường đến cung của Thái Hậu.
Lúc đến thì đã thấy Hàn Thiên đang cười nói với mẫu hậu của mình nạng vội cung kính “Thái hậu cát tường, Vương gia cát tường” truyền lại giọng nói ngọt ngào của nàng là một giọng nói ôn nhu ấm áp không khác gì tiếng nói trong giấc mơ ấy.
“Bình thân, nữ nhi của ta lại gần đây cho ta xem mặt nào, con cũng đừng gọi ta như vậy gọi ta la mẫu thân như Thiên Nhi của ta là được”
“Dạ Linh Nhi đã hiểu” nàng tiến lại gần Thái Hậu ôi gương mặt bà phúc hậu lúc nào cũng hiện lên nụ cười trong lòng thấy an toàn vô cùng, hèn gì khi xưa Hoàng đế đã vì bà mà phế bỏ hậu cung.
Thái hậu nhìn nàng cũng không khẽ khen ngợi tuy nàng không đẹp lộng lẫy nhưng nàng có gì đó khi người ta nhìn rồi là không muốn giứt ra. Ngồi hầu chuyện cùng với Thái Hậu một cách vui vẻ khiến nàng cũng quên là phải đến giờ về, nên vội cáo lui cùng Hàn Thiên trở về cung.
Phía sau nàng là một ánh mắt ôn nhu miệng bà khẽ cong lên “Từ đây trở đi ta sẽ che chở cho hai đứa con, ta sẽ không dễ các con phải chịu uất ức” nói rồi và được nô tì dìu vào trong nghĩ ngơi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...