Trong một quán café tối ‘OK, you got me going crazy, I don’t know what to do, I need you…’ – Thu Thủy một cô nàng cảnh sát biến thái luôn biết cách hành hạ các tội nhân của mình
“Alo , cậu à đang làm gì vậy tới lâu thế?” - Thu Thủy càu nhàu. “Huhu … tớ… tớ té xe rồi cậu tới đón tớ đi” – Tử Linh là một nhà thiết kề tài năng nhưng tính cách cũng không thưa kém Thu Thủy, đặc biệt ưa làm nũng với Thu Thủy. “Đợi” – Thu Thủy ngắn gọn chốt câu
Họ là một đôi bạn thân từ lúc 4 tuổi, đến giờ họ đã lớn rồi nhưng tình bạn ấy vẫn không có gì thay đổi cả. Thu Thủy từ nhỏ đã bị bạn bè ghẹo là một đứa con gái biến thái. Giờ đây Thu Thủy trờ thành một cô gái cá tính và rất dễ thương, cũng chẳng biết cô nàng này làm bao nhiêu chàng trai điên đảo vì cái tính kì cục của cô. Cô là một thành viên trong đội cảnh sát tất nhiên ai cũng yêu mến cô trừ những tên phạm nhân mà cô bắt. Cô có sở thích hoa lily trong phòng cô chỗ nào cũng là hình những bông hoa lily đủ màu sắt cho nên cô đã đi xăm nghệ thuật một cành hoa lily ở trên vai. Còn Tử Linh một cô gái cũng không kém đáng yêu, là nhà thiết kế thời trang tất nhiên đồng phục cảnh sát của Thu Thủy là do Tử Linh may tất (giới thiệu tới đây thôi muốn biết đi hãy đọc VƯƠNG PHI CỦA TA, NÀNG TRỐN KHÔNG THOÁT ĐÂU).
15 phút sau…
“Đi về thôi, đi chơi với cậu mất hứng chết quá” – Thu Thủy trừng mắt. “Ừ thì về”- Tử Linh bĩu môi
Trong nhà của Tử Linh hai đứa bọn họ cùng nhau đang làm đồ ăn thì có người con trai từ ngoài vào mà họ không hề hay biết, trong khi đang dọn đồ ăn lên bàn thì hắn ta bước vào. Tử Linh hét lớn trộm trộm thì Thu Thủy nhảy vồ tới ôm cổ hắn ta la lớn:
“Hai ơi lâu quá không gặp hai, hai vẫn đẹp trai như ngày nào”- Tề Thanh là anh kết nghĩa trong bộ cảnh sát chung với Thu Thủy. “Hai đi nhiệm vụ về hỏi thăm đi tìm em thì biết em đang ở chung với cô ấy nên tới” – Phi trỏ trỏ vào trán Thủy. “À Linh nè anh mình đấy, thôi vào ăn cơm cùng bọn em nhé “– Thu Thủy cướp lời và tự biên tự diễn
Bữa cơm diễn ra rất vui vẻ bọn họ cười nói, kể cho nhau nghe công việc của mình, chẳng mấy chốc bữa cơm đã xong. Họ cùng nhau ra ngoài dạo phố, đi được một lúc thì Tử Linh về trước vì mai còn phải đi dự họp báo , chỉ còn 2 người đèn đêm lung linh lúc này 2 người bọn họ mới vào vấn đề chính:
“Anh sắp đi làm một nhiệm vụ nguy hiểm lắm anh không biết anh còn có thể sống mà chiếu cô em nữa không “– Tề Thanh nhìn lên bầu trời đêm thờ dài. “Anh đi đâu vậy nói em nghe đi anh đừng dọa em nha em không thích anh nói vậy đâu”-Thu Thủy lúc này nắm chặc tay của anh
Anh nhạn nhạ từ từ kể về trên giết người có tổ chức ấy,và nhiệm vụ lần này của anh là phải giết tên trùm buôn thuốc phiện mà nhiệm vụ này anh đã dấu cô chấp nhận nhiệm vụ này. Thu Thủy bây giờ cảm thấy đau nhói ở tim cảm giác lạ lùng này từ đâu, cô biết cô sắp mất đi cái gì đó, cứ thế câu chuyện về nhân vật đó cô đã khuyên nhủ anh không cho anh đi nhưng vì những người khác anh phải chấp nhận, cho đến khi trời đã về khuya Thu Thủy thấy mình mệt mỏi vô cùng nên đã thiếp đi trên vai anh.
“Dậy đi công chúa ngủ trong rừng ơi, ăn sáng đi tớ đi làm trước đây trễ mất”– Tử Linh ôm giỏ xách đầy bản vẽ chạy mất
Cô cầm điện thoại lên gọi vào số điện thoại quen thuộc ‘tò tí te, tò tí te, thuê….’. Cô cội cúp máy cô thấy có gì đó không bình thường cô viết lại lá thư ngắn cho tử Linh ‘Tớ lên đơn vị đây có gì lên đơn vị tìm tớ’.Lên xe cô phóng nhanh chẳng mấy chốc đã đến đơn vị nơi cô làm, cô thấy tim mình đập rất mịnh dường như muôn thoát ra khỏi lòng ngực của cô. Cô chạy đến sếp Ngụy
“Đội trưởng Phi đâu rồi sếp” – cô gắng kìm cảm xúc hỏi. “Anh ta đi rồi, đi làm nhiệm vụ với 5các đồng chí khác rồi”- sếp tỏ vẻ ngạc nhiên. “Vậy anh ấy đi được bao lâu rồi ạ”, “2h sáng…ở…”
Cô chẳng đợi ông sếp nói xong cũng chẳn buồn quay lại chào mà chạy thẳng cô biết nếu như cô không gặp anh lần này thì sau này chắc gì cô sẽ gặp lại anh. Đến rồi đến một cái kho chứa hàng rất cao tiếng súng cuối cùng cũng đã chấm dứt. Hình ảnh của anh từ từ ngã xuống đất, tim cô cũng muốn ngừng đập. Người đầu tiên mà cô yêu lại không ở lại bên cạnh cô, anh ấy muốn ra đi bỏ cô sao? Khi cô chạy tới thì đã thấy tên trùm đã chết, còn những tên bắn anh thì chạy đi mất, đồng đội của anh thì bị thương nằm la liệt, từ đằng xa thân hình quen thuộc ấy cô chạy lại ôm anh vào lòng anh bị bắn ở tim máu nhìu lắm. Cô muốn cứu anh, anh còn sống là còn hi vọng. Tiếng xe cấp cứu kêu in ỏi a thoi thóp thở, mọi người xung quanh tích cực cứu chữa cầm máu cho anh…
Nước mắt cô rơi mỗi lúc một nhìu, ngồi kế bên giường đẩy cô ôm lấy anh như muốn tranh giành anh không cho Hắc Bạch Vô Thường bắt anh đi vậy, nếu có thì chắc bọn họ cũng khóc khi nhìn 2 người họ yêu nhau nhưng rơi vào hoàn cảnh không ai muốn này….phá vỡ bầu không khí đau thương
“Đừng khóc nữa em kết thúc rồi mà”Anh cười gương mặt anh không thể hiện rõ sự đau đớn mà là sự hạnh phúc, hạnh phúc vì anh đã gặp được cô lần cuối. “Anh phải sống em còn nhìu chuyện chưa nói với anh lắm a Phi à”-cô ôm chặc lấy anh nắm lấy bàn tay đang run ấy. “Anh biết em nè đã từ lâu rồi anh muốn nói với em điều này…đến bây giờ chắc anh không giấu được nữa…., vì anh biết nếu anh k nói thì anh sẽ ân hận suốt đời”. “Không gì là hối hận cả từ từ nói không cần gấp đâu mà anh, anh cũng không chết đâu anh sẽ sống và ở bên cạnh em nữa.” nước mắt giàn giụa. “Không anh sắp đi rồi hãy nhớ sống tốt nha và hãy nhớ rõ rằng (khụ…khụ..) ANH Đà YÊU EM MẤT RỒI CÔ BÉ À.” lời nói cũng đã nói xong nhịp tim cũng đã nằm ngang, miệng anh vẫn cười điều cần nói cũng đã nói anh không còn gì vương vấn cuộc đời nữa. Anh hạnh phúc một giọt nước mắt chảy ra từ khóe mi của anh….
Trong cơn mưa bắt đầu nặng hạt cô khóc lớn, cô hét rất to những người trong xe cũng phải khiếp đảm, cô muốn anh quay về với cô “Anh không được chết, anh hư lắm tại sao anh không để em nói rằng EM CŨNG YÊU ANH rồi hãy chết chứ anh ích kỉ lắm anh quay về cho em…..anh trở về với em đi…..” cô khóc rất lâu cô không mệt cô ôm một cái xác không hồn mà cứ hét lớn. Thu Thủy ôm chặc người cô yêu vào lòng cô hận tại sao cô không đến sớm hơn, cú sốc này đã để lại vết sâu trong tim cô cô hận bản thân mình tại sao không yêu anh sớm hơn, hận mình tại sao không nói rằng mình yêu anh nhìu như thế nào. Cô xác định yêu anh và chỉ có trái tim này mới chứa đựng được cái tình yêu đó của anh, cô sẽ không yêu ai nữa cô không muốn ai thay thế anh và không ai xứng để cô yêu ngoài anh ra…Và ánh mắt đó ánh lên nổi hận thù, sự trả thù mạnh mẽ trỗi dậy. Kể từ đó những ngày tháng qua đi cô như người khác lầm lì ít nói chuyện, hẳn Tử Linh cũng phải lo lắng sốt ruột nhìn cô bạn mình thay đổi mà không làm được gì, vì vậy cả bản thân Tử Linh cũng bắt đầu ghét cái thứ gọi là tình yêu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...