Mơ màng tỉnh dậy,đầu có vẻ hơi choáng váng, nhưng không có dấu hiệu đau
đớn. Lăng Lạc Nhân mờ mịt nhìn cảnh vật xung quanh xa lạ, hồi tưởng lại
tình cảnh hôm qua thì nhíu mày "mình bị say, nhất định sẽ được Hỉ nhi
đưa về gia trang, vì sao giờ lại nằm trên đống cỏ này? Mà hình như đây
là ngôi miếu cũ thì phải? Đã xảy ra chuyện gì?"
”Đã tỉnh?” Âm thanh phía sau bỗng lên tiếng làm Lăng Lạc Nhân giật mình,
ngay sau đó lấy lại bình tĩnh định xoay người mới phát hiện ra, bản thân
đang bị trói. Chết tiệt,thật ra đã xảy ra chuyện gì? Vì sao nàng lại nằm trong hoàn cảnh như thế này? Bị bắt cóc tống tiền? Ôi không,làm ơn ai
đó nói cho nàng biết đây chỉ là mơ đi.
”Nàng là ai?” Thật thất
bại cho bọn thuộc hạ, nhận lệnh đi bắt hoàng hậu, chẳng hiểu sao lại bắt nhầm một nữ nhân tay không chút sức. Điều đáng nói ở đây bọn họ đã Bứt
Dây Động Rừng, tên hoàng đế nhất định sẽ đề phòng và phát lệnh điều tra, làm công sức dựng kế hoạch của hắn tiêu tan, đáng giận!
”Ngươi là
tên áo đen ta gặp trong rừng?” Nghe tiếng nói nàng có thể nhận ra tên
này hôm đó dùng kiếm uy hiếp mình, báo hại vì một trận run sợ mà đắc tội với tên ôn thần kia. Hừm, đời có vay sẽ có trả, tốt nhất đừng lọt vào
tay nàng, nếu không...hắn sống không bằng chết.
”Nhận ra ta? Không
tồi!” Nghĩ đến vụ việc trong rừng, ánh mắt ra chiều suy nghĩ, người phái sát thủ giết hắn và Hàn Lãnh Thiên thật ra là kẻ nào? Muốn giá họa cho
hắn để ngư ông đắc lợi? Chỉ tiếc rằng kế hoạch nhỏ này làm sao có thể
thành công? Nhưng cũng bởi vì trúng mũi tên kia mà bỏ lỡ việc bắt cóc
hoàng hậu Nam Việt khiến cho Đả Thảo Kinh Xà,sau này hắn khó mà hành sự.
Cũng tốt, ít ra ngoài trừ hắn, vẫn còn kẻ đứng sau muốn góp
vui, hiện tại cần tra được kẻ kia là ai, biết đâu ngư ông đắc lợi lại là hắn?
”Ta với ngươi có ân oán gì?” Chỉnh lại tư thế để có thể
nhìn được người phía sau, nếu có cơ hội, thù này sẽ trả. Nhưng hình như
là hắn cố ý, cho dù cố gắng như thế nào cũng không thể nhìn đến được
gương mặt hắn. Hừm...bộ đẹp lắm sao mà đem cất giấu? Coi chừng xấu kinh
người mới làm như vậy.
”Người ta muốn bắt là Hoàng Hậu Nam Việt, nhưng lại nhầm lẫn với nàng” Cũng không muốn nói ra điều mất mặt này,
nhưng đã làm phải nhận, tác phong của hắn từ trước đến nay vẫn thế, cho
dù đối với kẻ địch, cũng rõ ràng mà giải quyết.
”Hoàng Hậu?” Là
ai chứ? thông tin của hắn có bị rò rỉ gì không đó? Nhầm lẫn với ai không nhầm, lại nhầm với hoàng hậu, đúng là...mà khoan đã, Hàn Ngôn
Duẫn...hoàng đế? Là tướng công Kỳ tỉ tỉ? Ôi trời ạ,vậy đây là sự thật
sao? Có chết người không đó? Nàng vẫn còn yêu đời chưa muốn ra đi sớm
như vậy đâu nha,ai đó hi sinh cứu nàng đi.
”Là người cải trang
nam nhân, Phượng Kỳ” Sau khi bọn thuộc hạ rút lui, hắn có đến khách điếm xem tình hình mới phát hiện, người cần bắt thì vẫn còn ở đó khóc lóc
năn nỉ ỉ oi, bảo Hàn Ngôn Duẫn cho người đi cứu muội muội. Do vậy mới có thể hiểu được....sự cố bắt nhầm người.
”Nếu biết ta không phải, có thể hay không thả ta đi?” Chết tiệt sự nhầm lẫn này, lần sau phải
ghi cả tên lẫn họ lên mặt mình, nếu không...trái tim bé nhỏ của nàng
chắc phình to quá cỡ mất. Cố đưa gương mặt với vẻ thê thảm đáng thương
để tìm chút tội nghiệp, nhưng...hắn có nhìn thấy đâu mà cố tỏ vẻ? Ôi
thật tức chết!
”Ta sẽ thả....” Lăng Lạc Nhân chưa kịp mừng rỡ
nói lời cảm ơn thì hắn đã bồi thêm một câu làm nàng Suýt nội thương “Sau vài tháng nữa” Ý gì đây? Ở chỗ này vài tháng? Hắn không sợ bị phá sản
vì tài ăn uống của nàng sao? Ừm chắc hắn chưa biết nên xem thường.
”Ta ăn rất nhiều, với lại chỗ này ngủ không được, ở vài tháng nữa ta chỉ
còn là một bộ xương thôi” Cố gắng dùng hết khả năng hạ giọng nhẹ nhàng,
mong rằng giọng nói ngọt ngào đầy khả ái, khụ...ít ra cũng có thể coi là dễ nghe làm lòng hắn cảm động mà thả nàng ra.
”Nàng có thể ăn
uống tùy ý, chỗ ở tối nay sẽ chuyển đến” Buồn cười vì thái độ lấy lòng
của Lăng Lạc Nhân. Hôm trong rừng, vì tình thế cấp bách hắn mới dùng hạ
sách uy hiếp. Thấy sự tức giận đối với Hàn Lãnh Thiên cũng làm hắn kinh
ngạc, nàng thật lớn mật và thú vị. Ít ra trong thời gian tới hắn sẽ bớt
nhàm chán hơn.
Khóe môi giật giật,nói vậy...đàm phán thất bại?
Phải đáng thương hơn nữa tên này mới có thể động lòng sao? Bắt nhầm là
hắn, vì sao quyền rời đi không phải là nàng?
”Đại ca thả ta đi,
nhà ta còn có mẹ già con dại, khụ...à không, là em dại.Họ đang cần ta
chăm sóc, xin đại ca thương xót một lần đi” Miệng thì nói lòng thì mắng
thầm "Tên khốn kiếp nhà ngươi,ta mà thoát được thù này trả gấp đôi".
”Có nói thế nào cũng vô dụng, hình như theo ta biết, nghĩa mẫu nàng không
có con đi?” Ít ra thông tin ngắn ngủi đó cũng dễ dàng tra được. Nàng bày trò gì, hắn cũng đủ thời gian mà đùa theo, cũng không ngại vạch trần ý
nghĩ tinh ranh trong đầu nàng.
Không phải chứ? Nói vậy nàng
chẳng còn hi vọng được thả? Ok van xin không được thì sẽ tìm cách bỏ
trốn thôi, ít ra hắn cũng đã nói tha chết cho nàng. Rừng còn sợ gì không củi đốt?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...