Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi
Phó Nguyên soái cắn răng kiên quyết không chịu nhận tội.
“Còn có Chu đại nhân gì đó đâu rồi? Cái người có vết sẹo trên mặt ấy, đứng ra hết cho lão tử, chúng ta cùng nhau tính toán hết món nợ này” Cừu thiếu chủ đối mặt với binh sĩ, trong lòng nghẹn khuất thật khó chịu, ánh mắt đảo quanh tìm kiếm, không chờ đợi được mà muốn nhanh chóng rửa sạch nỗi nhục này.
Những binh sĩ nghe hỏi sợ hãi lùi về phía sau hai bước, bốn mắt nhìn nhau: “Có nhầm lẫn gì không? Ở đây trước giờ không có Chu đại nhân nào hết, cũng không có người nào mang vết sẹo trên mặt cả”
Mộ Dung Phong cũng trầm giọng gọi: “Phó Côn, hiện giờ hành vi tội ác của ngươi đã bại lộ, trước mặt bao người ngươi cho rằng sự tình còn có cơ hội chuyển bại thành thắng sao?
Nếu ngươi thành thật nhận tội thì người nhà ngươi có lẽ còn có cơ hội bảo vệ được tính mạng, nếu vẫn ngoan cố không theo chính là tội tru di cửu tộc, lần này ngươi nhất định sẽ trốn không thoát được.”
Thân thể Phó Nguyên soái khẽ run lên thể hiện nội tâm đang giấy dụa.
Phó Nguyên soái phu nhân cùng công tử nửa đêm bị tiếng súng đánh thức, liều lĩnh chạy tới quỳ gối cầu xin trước mặt Mộ Dung Phong.
“Vương gia tha mạng, Vương gia tha mạng…, việc này không có quan hệ gì với đại nhân nhà ta hết, hắn cũng là bị người lừa gạt…”
“Câm miệng lại!” Phó Nguyên soái quát lớn: “Nói nhảm cái gì vậy?”
Phó Nguyên soái phu nhân lập tức ngậm chặt miệng, không dám nhiều lời nữa.
Mộ Dung Phong hừ nhẹ: “Chủ mưu là nhị hoàng thúc của bản vương đúng không?”
Thân thể Phó Nguyên soái chấn động run rẩy, có chút khó tin hỏi: “Vương gia làm sao lại biết được…”
Nói đến một nửa lại nuốt trở về.
“Ngươi cho rằng các người hành sự cẩn mật, thần không biết quỷ không hay phải không? Nhưng ngươi lại không biết chính mình bị người khác lợi dụng đứng ra làm bia đỡ đạn gánh vác tất cả tội danh cho bọn họ, trong khi người đó lại có thể bình yên vô sự nhởn nhơ ở bên ngoài không thèm quan tâm tới sống chết của ngươi”
“Không thể có chuyện này”
Mộ Dung Phong xoay người: “Ban đầu ta cũng cho răng chủ mưu chính là ngươi.
Đáng tiếc, ngươi sử dụng súng không được tốt lắm, cũng không thuần thục, rõ ràng là vừa mới học bắn qua, vậy nên ta liền hoài nghi người của ngươi như thế nào có thể dùng súng này bắn trúng một viên Chấn Thiên Lôi ở giữa không trung được.
Cho nên, đúng ra khẩu súng này phải là do nhị hoàng thúc đưa cho ngươi.
Ngươi coi mình là tri kỷ của hắn, lấy cái chết để thể hiện trung thành lại là đặt sai người rồi, nhiều nhất ngươi cũng chỉ được coi là một quân cờ trong tay người khác mà thôi.”
Trong lòng Phó Nguyên soái vẫn còn níu kéo một tia hy vọng cuối cùng: “Bắt gian phải bắt cả đôi, bắt trộm bắt tang vật.
Vương gia nói chúng ta đã cướp ngân lượng của Cừu gia, vậy bạc đâu? Bằng chứng đâu? Không thể nói ta giam cầm Cừu thiếu chủ chính là vì cướp bóc”
“Bạc? Nếu bản vương đoán không sai, đầu tiên nhị hoàng thúc cấu kết với người Cừu gia làm nội ứng, sau khi cướp được bạc lại lan truyền tin đồn khắp nơi, nói Ngân trang bọn họ sắp đóng cửa, dẫn đến dân chúng náo loạn, khiến cho quan viên Giang Nam buộc phải vào cuộc hay chính xác mà nói là cấu kết với quan viên để giam cầm Cừu thiếu chủ lại.
Như vậy Nhị hoàng thúc có thể mượn cơ hội này chạy trốn mất dạng không ai hay biết.
Đáng tiếc Cừu thiếu chủ lại bình yên thoát thân, hơn nữa suất lĩnh Tàng Kiếm Các một đường truy bắt.
Các ngươi liền liên hợp nội ứng bên trong Tàng Kiếm Các, đem Cừu thiếu chủ dẫn đến bên ngoài thành Lạc Dương đánh chết.
Mặt khác ngươi liền nhân cơ hội đem bạc chuyển đi, ngụy trang dưới vỏ bọc vận chuyển lương thảo thành công đem số ngân lượng này an toàn vận chuyển đến Tấn Châu.
Ngươi từ Giang Nam một đường vận chuyển đến Lạc Dương, lại đến Tấn Châu muốn cùng tụ tập với nhị hoàng thúc ở Tấn Châu rồi sau đó đem bạc vận chuyển đến Hà Tây.
Chỉ đáng tiếc sau khi Vương phi của bản vương nhận được tin tức cũng không vội vã đến Lạc Dương ngay mà lại lợi dụng đêm tối chạy vội đến Tấn Châu, đồng thời ra lệnh phong tỏa các trạm kiểm soát, điều tra nghiêm ngặt, cắt đứt mọi tuyến đường vận chuyển.
Các ngươi sợ hãi hành tung bại lộ, liền sử dụng kế điều hổ ly sơn đem nàng dẫn đến Lạc Dương.
Bằng cách này, kế hoạch của ngươi mới có thể thực hiện được.
Bổn vương nói có đúng hay không?”
Phó Nguyên soái ngẩn người một lúc, không biết nên phản ứng thế nào.
Làm sao Mộ Dung Phong có thể biết được tường tận kế hoạch của hẳn chính xác như thể được chứng kiến tận mắt đến vậy?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...