Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi
Lãnh Băng Cơ cũng muốn đi theo: “Dẫn ta đi cùng với.”
“Ta chỉ là đi nhìn nó một chút rồi sẽ quay lại ngay”
“Nhưng trong viện đó có hai con chó rất dữ, nếu chúng sủa lên sẽ kinh động đến tất cả mọi người trong phủ.
Chàng đưa ta đi cùng đi, ta có thể sử dụng thuốc mê khiến chúng ngủ.”
Mộ Dung Phong suy nghĩ một chút, thấy nàng nói cũng có lý, đành đồng ý đưa nàng đi cùng.
Hai người thừa dịp đêm tối nhảy lên mái nhà, tránh khỏi những đoàn tuần tra, rất nhanh chóng đã đến được chỗ có cái sân bỏ hoang.
Từ phía xa, hai người đã phát hiện ra có ánh sáng đèn lồng lấp ló trong cái sân kiat Hai người có chút ngạc nhiên nhìn nhau, không ngờ ban đêm lại có người tới nơi này, hơn nữa hai con chó canh giữ ở đó cũng vô cùng yên tĩnh không hề sủa loạn lên.
Vậy chứng tỏ là người này phải rất thường xuyên đến đây, hai con chó thấy người quen cho nên mới không sửa.
Mộ Dung Phong và Lãnh Băng Cơ muốn đến gần hơn để xem xét tình huống bên trong nhưng lại không dám đến gần quá mức, nơi này có chút kì quái cẩn thận một chút vẫn là tốt nhất.
Hơn nữa loài chó thường có thính giác, khứu giác rất tốt, cho nên nếu hai người tới quá gần thì nguy cơ bị phát hiện là rất cao.
Sau một hồi suy xét lợi hại, hai người đành nằm sấp ở trên mái của một tiểu viện gần đó.
Lãnh Băng Cơ lấy ra một cái hộp nhỏ, mở ra lập tức liền có mấy con trùng nhỏ nhao nhao nhảy vào trong cái sân kia.
Lãnh Băng Cơ hạ thấp giọng nói: “Loài trùng này rất thích cắn mấy con thú, chất độc của nó rất mạnh cho nên sẽ nhanh chóng tràn vào dây thần kinh khiến con thú bị cắn mê man rồi bất tỉnh.
Tạm thời chúng ta chỉ có thể dùng cái này để đối phó với hai con chó trong sân”
Hai người không nói gì nữa, yên lặng lắng nghe xem trong sân có tiếng động gì không, rất nhanh liên nghe thấy hai tiếng ầm†, rồi lại yên tĩnh không có động tĩnh gì nữa.
Ánh đèn lồng kia cũng đã biến mất, không biết là do bị gió thổi tắt, hay là do người bên trong dập tắt.
Hai người từ trên mái nhà đi xuống, rón rén lại gần hơn, Lãnh Băng Cơ trong tay cầm kim bạc cẩn thận dò xét.
Sau khi nàng xác nhận được hai con chó canh kia đã bất tỉnh, hai người mới yên tâm lớn mật trèo tường mà vào.
Trong viện tối đen, mỗi lần bước chân thường rất dễ dâm phải cành khô tạo ra tiếng động.
Vậy nên Mộ Dung Phong và Lãnh Băng Cơ không dám nóng vội mà phải cẩn thận di chuyển, cố gắng không gây tiếng động quá to khiến người trong sân chú ý.
Hai người rất nhanh liền phát hiện ra có ánh sáng từ dưới lòng đất chiếu ra, tuy rằng mờ nhạt yếu ớt.
Nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy được dưới đống cỏ cao kia có một cửa hầm rượu.
Nhìn qua có vẻ thường được chất đống củi khô lên để che giấu, lúc này củi đã được di chuyển sang một bên để bộ có thể lật mở cánh cửa.
Phía dưới hầm thấp thoáng có tiếng người đang nói chuyện truyền đến.
“Đại nhân bảo hai người chúng ta tới đây tiên ngươi một đoạn đường, đúng rồi ngươi phải nhớ nha oan có đầu, nợ có chủ, chúng ta cũng chỉ là phụng mệnh làm việc thôi.
Nếu như sau này hồn ma của ngươi muốn trở về trả thù, thì đừng có mà đến tìm chúng ta.
Có trách thì trách mình ý, là do ngươi muốn tiền đến không cần mạng, không biết tự lượng sức, trêu chọc vào nhân vật không nên trêu chọc.”
Dưới mặt đất có tiếng vang của xích sắt lay động giống như có người bị xích sắt khóa lại đang khó khăn giấy dụa.
Lãnh Băng Cơ có hơi thất vọng, nàng còn tưởng rằng nơi này không chừng là nơi giấu chỗ bạc bị đánh cắp, uổng công hưng phấn cả nửa ngày, không ngờ đây lại là nơi nhốt một người để sai người tới giết người diệt khẩu.
Lẽ ra chuyện không can hệ đến nàng thì nàng sẽ không can thiệp vào, nếu không thì sẽ đánh rắn động cỏ.
Nhưng nàng cũng không thể trơ mắt đứng nhìn hai tên này giết người diệt khẩu được.
Nàng ra dấu với Mộ Dung Phong, ra hiệu để mình xuống dưới nhìn một chút, xem xem Phó Nguyên soái rốt cuộc làm gì mà lại không nhận ra có người lẻn vào lúc nửa đêm canh ba để giết người diệt khẩu.
Đoán chừng là ban ngày nàng tới tìm ông ta làm ông ta thấy nghi ngờ sao? Sợ âm mưu tội ác bị bại lộ?
Mộ Dung Phong làm sao có thể để nàng tự mình đi xuống dưới, hắn ôm eo nàng, hai người đi dọc cầu thang cẩn thận từng li từng tí một đi xuống dưới..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...