Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi
Phó nguyên soái gật đầu: “Ta đã phân phó người trên dưới trong phủ phải cẩn thận từ lời nói đến hành động.
Chỉ là, nàng ta ở lại tổng binh phủ mấy ngày thì chắc hẳn Phong vương gia cũng sẽ nhanh chóng đuổi theo tới đây thôi.
Đến lúc đó, hai người họ đều tụ tập ở Tấn Châu, kế hoạch giữa chúng ta…”
“Suyt”
Nhị hoàng thúc cuống quít ý bảo hắn không được nói nữa: “Cẩn thận tai vách mạch rừng, những ngày sau ngươi nói chuyện phải trăm ngàn lần chú ý”
Phó nguyên soái thở dài: “Lần này ngài làm cho ta bị hố thảm rồi!”
“Mới có một chút gió thổi cỏ lay như thế mà ngươi đã sợ hãi thành thế này rồi.
Không phải lúc trước ngươi dũng cảm buôn lậu lắm sao?”
“Trước kia ta cũng chỉ là lợi dụng chút mánh khóe thu chút lợi thôi.
Nhưng chuyện lần này không đơn giản giống như buôn lậu, đây là chuyện lớn?”
Nhị hoàng thúc cười nhạo: “Ngươi đưa tai lại đây.”
Phó nguyên soái dựa gần lại phía trước, Nhị hoàng thúc hạ thấp thanh âm nói chuyện.
Mộ Dung Phong nằm sấp trên nóc nhà cố gắng vểnh lỗ tai lên cũng không thể nghe rõ hai người dưới kia rốt cuộc là đang thì thâm nói gì.
Nhưng cuộc hội thoại này giữa hai người nhất định có vấn đề, rất đáng ngờ.
Hai người này rốt cuộc là đang âm mưu cái gì? Kế hoạch gì?
Nhị hoàng thúc nói xong, Phó nguyên soái gật đầu: “Hiện giờ cũng chỉ có thể dùng biện pháp này thôi.
Ngài cẩn thận hành động, ngàn vạn lần đừng để đối phương nắm được điểm yếu trong tay.
Nếu không tính mạng của cả gia đình ta chỉ có thể chấm dứt tại đây”
Nhị hoàng thúc nhìn Phó nguyên soái cười tự tin: “Ngươi cứ yên tâm đi, sau khi sự việc thành công, sẽ không thiếu lợi ích của ngươi.
Ngoại trừ những thứ đã hứa hẹn cho ngươi, bản vương sẽ còn tặng ngươi một món quà lớn nữa”
Phó nguyên soái nghe vậy có chút nóng lòng khó nhịn được xoa xoa tay: “Vậy bây giờ ta liền nghĩ biện pháp giải quyết Phong vương phi kia trước đã.
Chỉ cần ngài có thể bình ổn rời khỏi Tấn Châu, liền không cần lo lắng nữa”
Nhị hoàng thúc gật đầu: “Bản vương kia liền đi trước, miễn cho lại gặp phải Lãnh Băng Cơ kia, bị nàng ta phát giác ra được manh mối gì liền không ổn.
Còn nữa, nếu tình thế nghiêm trọng, liền dứt khoát diệt đi không nên lưu lại, miễn cho để lại hậu họa về sau”
Phó nguyên soái đáp ứng: “Ngài yên tâm, nếu có tình huống gì ta tuyệt đối dứt khoát diệt trừ hết, không lưu lại hậu hoạn.
Chỉ là Lãnh Băng Cơ hiện tại đang ở hậu trạch, hạ quan không tiện theo cùng để tiễn Vương gia rời đi”
Nhị hoàng thúc khoát tay: “Không sao cả, dù sao Lãnh Băng Cơ kia cũng chưa từng gặp qua bản vương, vậy nên cho dù có gặp cũng chưa chắc nàng ta đã nhận ra”
Nhị hoàng thúc đem áo choàng trên đầu buông xuống, che đi nửa mặt, cúi đầu nói lời tạm biệt với Phó nguyên soái rồi đứng dậy rời đi.
Mộ Dung Phong cũng nhanh chóng theo đuôi Nhị hoàng thúc, trực tiếp rời đi khỏi phủ nguyên soái.
Lãnh Băng Cơ vừa tiến vào hậu viện của phủ nguyên soái thì đã gặp trở ngại, cho nên nàng căn bản là không có thời gian rảnh để nghĩ đến mấy cái khác.
Nguyên soái phu nhân mang theo một đống nha hoàn bà tử đến vấn an vương phi nương nương, sau đó cẩn thận hầu hạ Lãnh Băng Cơ từng tí một.
Bà ta cho người mang lên đủ loại hoa quả bánh ngọt, rồi tự mình pha trà ngon mời Lãnh Băng Cơ.
Không chỉ thế, cứ một lúc vị nguyên soái phu nhân này lại hỏi nàng có lạnh không, có nóng không?
Trước sự tiếp đón nhiệt tình của nguyên soái phu nhân, Lãnh Băng Cơ chỉ có thể giả vờ vui vẻ ha ha cười đáp.
Nàng ngồi lâu đến mức bị hơi ấm tỏa ra từ trong chậu than sưởi làm cho buồn ngủ, hai mí mắt trên dưới đánh nhau.
Nhưng vị nguyên soái phu nhân này lại không hề có ý tứ một chút nào, bà ta vẫn cứ ngồi một bên luyên thuyên, lải nhải nói chuyện với Lãnh Băng Cơ, không có ý định rời đi cho nàng nghỉ ngơi.
“Đại nhân nhà ta đã đi quân doanh điều binh, cho người kiểm tra nghiêm ngặt các con đường, tuyệt đối sẽ không để cho những tên cướp này có cơ hội chạy thoát được.
Vương phi nương nương ngài cứ yên tâm ở phủ nguyên soái, muốn ăn cái gì uống cái gì cứ phân phó, không cần phải khách khí với ta..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...